Blog Radio: Duyên phận nào cho ta bên nhau?
2019-09-06 02:00
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team
Nếu tình yêu lận đận, xin đừng đổ lỗi cho duyên phận, hãy đổ lỗi cho quyết định của mình ngày hôm đó. Đừng bao giờ đem cách yêu của mình áp đặt lên đối phương và nghĩ họ cũng yêu lại mình theo cách tương tự. Nếu như ở đời cái gì cũng cần phải học thì yêu là thứ bạn chắc chắn cần phải học rất nhiều.
Hãy nhớ:
1. Thứ dễ thay đổi nhất chính là lòng người. Người có thể làm mọi thứ để bạn cười, một ngày nào đó cũng có thể sẽ không còn muốn làm gì cả khi bạn khóc.
2. Những lời ngọt ngào khi yêu - nghe cho vui, chứ đừng tin.
3. Người yêu bận rộn không phải vì họ không có thời gian, đa phần là bởi vì không có còn tình yêu nữa. Không đủ thương thì sẽ không quan tâm. Không quan tâm nữa thì gặp gỡ để làm gì?
4. Người cũ của người yêu không đáng sợ. Thứ đáng sợ nhất là người mình yêu còn yêu người yêu cũ.
5. “Mãi mãi” không phải 5 năm, càng không phải 50 năm hay 100 năm. “Mãi mãi” không phải là một từ chỉ thời gian, mà là “thời điểm”.
6. Có những chuyện mình biết - không nên nói ra mới là thông minh tinh tế. Có những chuyện mình chưa tỏ tường - vẫn phải vờ như là mình hiểu mới là ngu ngốc một cách đáng yêu. Hãy nhớ: ngốc quá sẽ bị người khác chán ghét, khôn quá sẽ khiến người ta sợ hãi. Tất cả mọi chuyện chỉ nên chừng mực.
7. Nước mắt sẽ khiến người khác cảm thấy phiền phức mà chán ghét. Mạnh mẽ sẽ khiến người ta cảm thấy quen thuộc để trở thành vô tâm. Bản thân mỗi người nên tự biết cân bằng.
8. Bạn có thể học 2546 cẩm nang yêu đương, đọc 12583 quyển ngôn tình cũng chỉ có thể dùng nó để tham khảo mà thôi. Trong chuyện tình cảm, không có một cách nào để làm không thành có, không có chuyện một người vốn dĩ không thương mình sẽ thương mình - nếu có cũng chỉ là thương hại, chứ chẳng phải là thật lòng thương yêu.
Người ta vẫn thường nói rằng nếu có duyên, những người yêu nhau ắt sẽ tìm thấy nhau trên đường đời tấp nập hoặc nếu ông Trời đã định là của nhau, thì chắc chắn sẽ thành đôi. Nhiều người vẫn nghĩ rằng đây chỉ là triết lý để an ủi những chàng trai, cô gái độc thân khi bạn bè xung quanh đã có đôi có cặp hoặc xoa dịu những trái tim cô đơn đang mong mỏi tình yêu nhưng tôi luôn nghĩ rằng những ai yêu nhau, luôn luôn phải được gắn kết bằng một chữ “duyên” nào đó.
Tại sao bạn không gặp nửa kia vào một thời điểm khác mà lại vào lúc đó, tại sao bạn không yêu một người khác mà lại chọn anh chàng này để cùng chung sống trong quãng thời gian còn dài hơn cả cùng với bố mẹ mình. Tôi không thể an ủi những trái tim đã bị tổn thương trong tình yêu, tôi chỉ có thể tiếp thêm cho những trái tim đang mong mỏi thứ tình cảm thiêng liêng này những kì vọng tốt đẹp, những mong chờ đáng yêu để vào một ngày đẹp trời, bạn vô tư đón nhận chữ “duyên” của đời mình…
Tình yêu là khi ta có đủ duyên và nợ. Tôi với em chỉ có duyên, không nợ nhau. Với em, tôi hiểu rằng tình cảm thời son trẻ có thể bồng bột bởi lẽ yêu là chuyện của tim. Thế nhưng, điều cuối cùng mà hai con người đọng lại và ghi dấu trong nhau không bao giờ là những nỗi đau, dối trá hay giành giật. Chúng ta chỉ có thể ghi dấu một phần ý nghĩa lên đời nhau bằng sự tử tế, cầu mong và thương mến. Dẫu thế nào thì tôi và em đều phải hạnh phúc.
“Em chờ nhé!”
“Vâng! Em sẽ chờ!”
Tôi vẫn tin vào lời hứa đó, tình cảm của chúng tôi đủ sâu đậm để vượt qua mọi thứ, kể cả kẻ phán quyết thời gian.
Hai năm sau, tôi cầm trên tay tấm bằng cử nhân ngành quản trị kinh doanh, mặc trên người lễ phục tốt nghiệp, mỉm cười trước ống kính với sự tự tin tràn trề. Chỉ một ngày nữa thôi, tôi sẽ về Việt Nam, về với gia đình và em, về để lấy lại khoảng trời đã mất của chúng tôi, tôi tin mình sẽ hạnh phúc.
“Em sắp kết hôn rồi anh ạ!”
Home café đang phát một bài nào đó trên bảng xếp hạng âm nhạc, tôi không nói nên lời bởi những lời em vừa nói ra. Tôi thật sự không thể chấp nhận nổi, nhìn thẳng vào con người đang ngồi đối diện, tôi…
“Tại sao vậy Nga?”
Tôi muốn giết bản thân khi hỏi một câu hỏi vừa ngu xuẩn vừa đáng thương như vậy, người ta đã thay đổi rồi thì cần gì biết lý do để cho bản thân mình trở nên thất bại. Đến bây giờ tôi mới thấu suốt được rằng, em có thể hiểu cho tôi trong những tháng ngày vô tâm và bận rộn, nhưng khoảng cách giữa hiểu và chấp nhận rất xa. Em vẫn cần một người quan tâm và dựa vào, tình cảm của chúng tôi không thể thắng nổi thời gian và duyên phận.
Thực hiện: Nhóm sản xuất Blog Radio
Xem thêm: Chúng ta đã từng là người đặc biệt của nhau
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Khoảng Trời Nhiều Gió (Blog Radio 868)
Nghịch cảnh luôn là điều mà trăm vạn lần ta không muốn phải trải qua. Nhưng ấy thế mà ông trời lại luôn biết cách khiến chúng ta phải đối mặt với nó.

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)
Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)
Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)
Ngày đó ông bà cũng không ưng dượng, vì hoàn cảnh nhà dượng khó khăn lại đông anh em, trên có mẹ già, dưới có em nhỏ ông bà sợ dì lấy dượng sẽ phải chịu khổ, ra sức can ngăn, nhưng dì thương dượng lại cứ mãi cứng đầu cứng cổ đến cùng.