Phát thanh xúc cảm của bạn !

Blog Radio 685: Là người thứ ba, đến nỗi đau cũng phải đau sau người khác

2020-12-26 00:05

Tác giả: Tuyệt Diễm Giọng đọc: Hà Diễm

Bạn thân mến! Đã chọn làm người thứ ba là bạn phải chấp nhận âm thầm đau, âm thầm thương tổn. Nhưng vì là người thứ ba, người thừa ra trong một cuộc tình nên đến nỗi đau bạn cũng phải đau sau người khác. Bạn thậm chí còn không có đủ tư cách để đau khổ vì trong cuộc tình này bạn vốn chẳng có danh phận, không được thừa nhận. Chỉ vì một người đàn ông ích kỷ, coi tình yêu như một tấm chăn chật chội nên người này ấm thì người kia lạnh. Khi bạn đang hài lòng với chút tình rơi rớt, tạm bợ, cũng là lúc có một người phụ nữ khác đang tan nát cõi lòng.

Có những người đàn ông có thể yêu người này nhưng vẫn sẵn sàng lên giường với người khác, với họ, người để yêu, để cưới với người để vui chơi qua đường hoàn toàn khác nhau. Khi buộc phải lựa chọn, liệu có bao nhiêu người từ bỏ người mình yêu để đến với người thứ ba? Mời bạn lắng nghe truyện ngắn:

Anh thuộc về cô ấy, còn tôi là người thứ ba (Tuyệt Diễm)

Làm gì có ai tình nguyện làm người thứ ba. Ai cũng mong được bên cạnh người mình yêu đến trọn đời, mình thuộc về người ấy, và người ấy là của mình. Hai người một tình yêu, thêm người thứ ba là dư thừa.

Tôi từng dùng danh nghĩa tình yêu để thương một người, biết ngu ngốc vẫn bất chấp yêu. Yêu đến sức cùng lực kiệt, yêu đến quên mất bản thân mình là ai. Bỏ qua tất cả những đạo đức và những điều cao đẹp trước giờ tôi từng theo đuổi để được bên cạnh người ấy.

Vào một ngày đông lạnh, những cơn gió lay nhẹ những tán cây, ánh đèn đường lười biếng hắt xuống đường. Tôi về nhà, thay vội bộ quần áo và đi ngủ sau một ngày dài đầy mệt mỏi.

blogradio_languoithuba

Bỗng chuông điện thoại reo. Tôi chửi thầm một tiếng, rồi nghe điện thoại. Đầu dây bên kia là tiếng Henry - anh bạn tôi quen lúc học ở trung tâm ngoại ngữ.

“Irene đang đâu đấy? Có rảnh đi uống với anh không?”.

“Hôm nay em hơi mệt, để hôm khác tụ tập nhé anh”.

“Anh rủ một anh trai còn độc thân đi cùng, em có muốn gặp không?”.

Tôi cười lớn.

“Độc thân à? Địa chỉ ở đâu đấy anh? Ba mươi phút nữa em qua”.

Tôi rời giường, chọn một bộ quần áo đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng rồi cầm túi xách bước ra khỏi nhà. Bắt taxi đến địa điểm mà Henry đã đưa. Thành phố này cứ ngỡ phồn hoa, nhưng ở lâu rồi sẽ chán. Tôi không hiểu là mình chán không khí nơi đây, hay là chán ngán con người nơi này.

Bước chân vào quán, Henry nhìn thấy tôi nên chạy ra dắt tôi vào. Anh ấy giới thiệu với mọi người tôi là “em gái mưa” của anh. Tính Henry hay đùa, nên tôi cũng cười, không đính chính lại. Anh thường trêu chọc tôi rằng anh thích tôi, bảo tôi quen anh đi, nhưng tình yêu không phải bảo yêu là sẽ yêu được, nên tôi từ chối anh và chúng tôi vẫn là bạn.

Tôi liếc mắt thấy người ngồi đối diện mình, anh ta tên Jay, anh cũng đang nhìn tôi. Tôi lịch sự mỉm cười đáp lại. Ánh mắt người con trai tên Jay ấy nóng bỏng nhưng dịu dàng khiến tôi đắm chìm trong nó. Henry đập tay tôi:

“Nhìn gì mà nhìn dữ dằn vậy em?” Lau nước miếng đi kìa.

Tôi ngại ngùng thu tầm mắt lại, cười. “Trai đẹp mà anh không cho em ngắm à?”

Cả bàn cùng cười lớn rồi nâng ly. Mọi người trò chuyện rôm rả, họ kể về những hành trình mà họ từng đi qua, những con người nhiệt huyết mà họ gặp. Tôi ngồi lắng nghe chăm chú.

2 giờ sáng bữa tiệc tan, Henry cũng ngà ngà say, nên nhờ Jay đưa tôi về. Đi được một đoạn, Jay hỏi tôi.

“Irene muốn cùng Jay ngắm bình minh không? Anh không biết bình minh nơi đây có khác với ánh bình minh ở thành phố nơi anh sống không”.

Giây phút ấy tôi không biết bản thân bị gì, tựa như bị ánh mắt Jay thôi miên, tôi gật đầu.

“Nếu anh thích thì đêm nay em đi cùng anh”.

Tôi cùng Jay đi ra bãi biển. Nói chuyện một lúc, Jay bỗng nắm lấy tay tôi, tôi giật mình lùi lại.

“Em hơi lạnh, Jay đưa em về nhé”.

“Anh không biết đêm nay anh ngủ ở đâu đây. Vào vội quá nên anh vẫn chưa đặt phòng”.

Tôi nhìn anh, không biết lấy đâu ra can đảm, tôi nói.

“Hay anh qua chỗ em ngủ nhé?”

Jay nhìn tôi, gật đầu.

“Em chỉ đường đi.”

Chiếc xe máy lao vù vù trên phố, Jay kéo tay tôi vòng lên trước ôm lấy anh. Hình như trời lạnh lẽo quá nên con người ta thèm hơi ấm. Tôi siết chặt lấy anh, tựa đầu vào vai anh, luyến tiếc hơi ấm từ anh.

Chiếc xe dừng chân trước cửa nhà, giây phút này tôi hơi hối hận vì đã rủ anh về cùng. Quay lại nhìn anh, hình như anh cũng say rồi, không thể đuổi anh đi được nữa.

Tôi dắt anh lên phòng và thay một bộ đồ ngủ kín đáo. Anh từ nhà tắm bước ra, tắt đèn. Chuyện gì đến cũng đến. Tôi đánh mất lần đầu tiên quý giá của người con gái.

ben-nhau-2

Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhìn vệt máu trên ga giường, Jay giật mình.

“Anh không biết là em vẫn còn. Anh xin lỗi.”

“Xin lỗi gì vậy anh? Em tình nguyện mà”.

Jay im lặng.

“Em không cần anh chịu trách nhiệm với em đâu. Coi như tối hôm qua chúng ta say. Đều là người trưởng thành cả rồi. Anh không cần phải thấy có lỗi”.

Tối hôm ấy, Jay trở về thành phố A, thứ duy nhất tôi có lúc này là số điện thoại của Jay.

Ngày thứ nhất xa Jay, tôi như người mất hồn, chẳng để ý đến chuyện gì. Trong đầu tôi toàn hình bóng của Jay. Ngày thứ hai vẫn không đợi được tin nhắn từ Jay. Tôi đành gọi cho anh.

“Anh Jay phải không? Em là Irene đây”.

“Ừ anh đây. Có chuyện gì sao em?”.

Bỗng nhiên tôi nghẹn lại. Tôi có chuyện gì cần gọi cho anh đây?

“À em chỉ muốn hỏi thăm anh thôi, anh vẫn ổn chứ?”.

“Anh vẫn ổn”.

Hai bên im lặng một lúc. Jay cất lời.

“Thật ra anh đã có người yêu rồi. Anh nói ra bởi vì hy vọng em đừng quá mong chờ điều gì từ anh”.

Giây phút ấy, tôi tưởng chừng mình đang từ trên thiên đàng rơi xuống. Tôi buông thõng điện thoại xuống và gục đầu khóc nức nở. Tôi muốn trách anh tại sao có người yêu rồi vẫn ngủ với tôi. Rồi lại giật mình nhận ra “Chính tôi nói rằng không cần anh chịu trách nhiệm.”

Tôi soạn dòng tin nhắn gửi anh.

nhan-tin

“Anh chưa từng cho em hy vọng, anh cũng chưa từng hứa hẹn điều gì với em, là em ngu ngốc, tự lừa mình dối người. Chúc anh hạnh phúc bên chị ấy. Anh và em hẹn không ngày gặp lại.”

Anh gọi lại cho tôi.

“Không bên nhau thì chúng ta có thể làm bạn mà. Không cần phải cắt đứt hết tất cả như vậy.”

“Em đang khó chịu lắm. Em cần thời gian bình tĩnh lại”. Nói rồi tôi tắt điện thoại.

Mấy ngày sau Henry biết chuyện nên rủ tôi giải sầu. Henry trách tôi.

“Yêu anh thì không yêu, lại đi yêu người ở xa tít như vậy. Người ta chung thủy hay không sao em biết được.”

“Em nhớ Jay quá, phải làm sao đây anh?”.

“Em lớn rồi, cứ làm điều mình thích đi. Biết sai thì quay đầu và đừng đi xa quá”.

“Tình yêu thì ai biết trước được đâu anh. Coi như em học được một bài học đi. Không nhắc đến anh ấy nữa”.

Một tuần trôi qua đối với tôi dài tựa một thế kỉ. Hình bóng Jay cứ lượn lờ trong đầu tôi. Jay gọi điện thoại cho tôi.

“Đợi mấy ngày nữa anh vào trong đó với em nhé. Anh sẽ nói rõ ràng mọi chuyện.”

“Nói gì nữa anh? Em không muốn làm người phá hoại hạnh phúc của người khác”.

“Đợi anh vào em nhé”. Nói rồi anh cúp điện thoại.

Mẹ tôi thường dặn “Đừng yêu người có vợ con nhé. Đừng làm một người phá vỡ hạnh phúc của người khác. Con cũng khổ, nhưng con còn khiến người khác đau khổ hơn con.” Nhưng mẹ chưa từng dạy tôi nếu đã yêu người ấy rồi thì phải làm sao?

Anh vào đến, tôi ra bến xe đón anh. Nhìn thấy anh nỗi nhớ nhung trong tôi mới vơi bớt dần. Chúng tôi ngồi nói chuyện, như kiểu người con gái kia chưa từng tồn tại. Anh là anh và tôi vẫn là tôi, đẹp đẽ như ngày đầu chúng tôi gặp nhau.

Ngày đầu tiên gặp anh, tôi đã đắm chìm trong ánh mắt anh. Ánh mắt ấy trong trẻo và cuốn hút. Sự ân cần chu đáo mỗi khi ở bên anh, càng làm tôi thèm muốn gìn giữ thứ tình cảm này. Anh cưng chiều tôi như một nàng công chúa. Anh khiến tôi trở thành một người mà trước giờ tôi luôn căm ghét.

Tôi hỏi anh “Nếu em muốn anh chia tay với chị ấy thì anh sẽ chia tay chứ?”

Anh hờ hững đáp.

“Anh biết em không phải là người như vậy?”

Tôi bật cười.

“Em chính là người như vậy.”

Anh ôm tôi ngã xuống giường, rồi chúng tôi lại ngủ cùng nhau. Tôi tự nhủ.

“Chỉ một lần này thôi, sai một lần này nữa thôi.”

ben-nhau-1

Lúc tỉnh dậy, nhìn thấy anh bên cạnh, điều đầu tiên tôi cảm thấy là hạnh phúc. Cảm giác hạnh phúc này từ lâu đã không còn hiện hữu trong tâm trí của tôi. Giơ tay chạm vào trán, len tay vào từng sợi tóc anh, vuốt ve hàng lông mày đang cau nhẹ. Kìm lòng không được, tôi khẽ hôn nhẹ lên môi anh. Anh tỉnh dậy.

“Em từng có trong kế hoạch của cuộc đời anh không?”.

“Anh thương em, nhưng mà anh sẽ không chia tay cô ấy đâu. Anh yêu cô ấy”.

“Anh không cho em một chút hy vọng nào sao?”.

“Anh không làm gì được cho em, nên em không nên hy vọng”.

“Em không biết nên nói anh tệ hay là quá tốt đây. Thật sự anh quá tốt với chị ấy, và quá tệ với em”.

Tôi khóc, đôi chân trần bước xuống giường. Kìm nén tất cả tủi nhục lại và mặc quần áo.

“Em chấp nhận làm người thứ ba, em chấp nhận không cần danh phận trong cuộc tình này, em sẽ không phá anh đâu. Khi anh buồn có thể tìm em, em luôn ở đây”.

“Sao em ngốc quá vậy?”.

Nói rồi anh ôm chặt lấy tôi, nước mắt tôi thấm đẫm khoảng áo trước ngực anh.

Hôm sau anh trở về thành phố A. Lúc tiễn anh ra xe, anh đi thẳng một mạch không hề quay đầu lại. Tôi chợt nhận ra tình yêu của mình thật hèn mọn biết bao nhiêu.

Một tháng sau, anh nói với tôi rằng anh sắp kết hôn. Giây phút ấy bầu trời của tôi sụp đổ. Anh kết hôn là chuyện sớm muộn, anh không yêu tôi là thật, tôi là người thứ ba là thật, và anh sắp kết hôn cùng người anh yêu cũng là sự thật.

Nuốt nước mắt vào trong, giấc mộng nào rồi cũng phải tỉnh.

Tay cầm bút run run, tôi mang hết tất cả tình yêu cùng nỗi nhớ gửi vào trong bức thư ấy.

thuc-khuya

“Gửi Jay - người em thương,

Em có cảm giác anh chưa từng tồn tại, anh đến như một giấc mơ. Trước khi nhận được tấm thiệp cưới ấy em vẫn hy vọng rằng chuyện anh có người yêu không phải là sự thật. Bởi vì em không biết chị ấy là ai, nên em không cảm nhận được sự tồn tại của chị ấy. Chị ấy từng tìm đến em.

Em tưởng tượng rằng em sẽ bị đánh một trận tơi tả, nhưng chị ấy chỉ bình tĩnh nói rằng anh là của chị ấy. Lúc ấy, em cảm thấy mình như một con thú bông bị vứt bỏ. Em không biết anh là gì của em nữa.

Khi yêu anh, em có hạnh phúc và cũng có lúc khổ đau. Nỗi đau dù đậm sâu đến mấy cũng sẽ phai. Một ngày nào đó em sẽ hạnh phúc. Chúc anh hạnh phúc bên người anh thương.

Tạm biệt anh - mối tình đầu,

Irene”.

Đem tất cả những kỉ niệm cùng anh cất vào ngăn tủ nhỏ phía đầu giường. Tôi không khóc nữa. Bởi khóc rồi cũng không có ai bên cạnh, khóc rồi cũng mang anh trở lại được. Tất cả sự dịu dàng, chu đáo của anh là dành cho một người khác, người đó là người anh yêu. Tôi trở lại với cuộc sống không có anh, tất cả trở lại như lúc anh chưa từng xuất hiện. Anh là chồng của cô ấy, còn tôi vẫn là tôi, mạnh mẽ hơn sau những lần tổn thương.

Bạn thân mến! Đã là người thứ ba là bạn phải thầm lặng đứng phía sau một người đàn ông và họ cũng không cần phải có trách nhiệm gì với bạn cả. Một khi phải lựa chọn giữa gia đình và người thứ ba, người bị bỏ lại chắc chắn là người thứ ba, người mà vốn không có cũng không sao mà thêm vào lại thành ra thừa thãi. Tiếp theo mời bạn lắng nghe truyện ngắn:

Là người thứ ba, tôi nên trách anh hay trách bản thân mình (Tuyệt Diễm)

Ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ, ngày mới lại bắt đầu. Nhấc tay tắt chiếc đồng hồ báo thức, thay quần áo rồi đeo vội chiếc túi xách đi ra khỏi cửa. Tôi nhận được thông báo là ngày hôm nay có điều người trên tổng bộ xuống kiểm tra vận hành của công ty.

Đến công ty, những đồng nhiệp nữ đang bàn tán về anh chàng giám đốc đó. Họ thì thầm nhau: Anh ta là con trai của chủ tịch tập đoàn A – công ty mẹ của công ty chúng ta, nghe nói gần ba mươi rồi mà anh chưa có gia đình, du học trở về hai năm đã vượt mặt anh cả để ngồi lên chiếc ghế giám đốc, là một người tài hoa và cũng đào hoa không kém, không nên đến gần anh ta. Vô số lời bàn tán về anh, nhưng tôi bỏ ngoài tai tất cả và tập trung hoàn thành xong việc.

Đến giờ nghỉ trưa, tôi và cô đồng nghiệp xuống quán cà phê bên dưới công ty. Cô ấy đập vai tôi: “Chị ơi, giám đốc Tiêu đến kìa, anh ấy thật nam tính”. Anh bước vào, ánh nắng chiếu lên mái tóc nâu của anh, anh mặc chiếc áo sơ mi màu xanh lục, tất cả như bức tranh về chàng hoàng tử mà tôi thường gặp trong giấc mơ. Tôi thừa nhận, tôi đã phải lòng anh từ cái nhìn đầu tiên. Người ta thường nói đàn ông ba mươi là miếng mồi ngon mà tất cả phụ nữ đều muốn giành lấy.

Tình cảm của tôi cứ lớn dần lúc nào không hay, có lẽ anh cũng cảm nhận được qua ánh mắt khi tôi nhìn anh. Một ngày kia tôi nhận được một đóa hoa hồng, bên trong có tấm thiệp: “Tan ca anh đợi em ở bãi đỗ xe”. Tích tắc, tích tắc, đến giờ tan làm, tôi chạy vội đến hầm gửi xe, thấy bóng dáng anh ở đó. Anh bảo: “Nếu thích anh thì lên xe anh đưa em đi ăn”. Vậy là tôi với anh bên nhau. Cũng như bao cặp đôi khác, chúng tôi thường hẹn hò vào ngày cuối tuần, hoặc cùng nắm tay đi dạo khi cánh hoa anh đào rơi, anh thủ thỉ vào tai tôi những lời ngọt ngào, giọng anh trầm ấm, cứ thế đi vào trái tim tôi.

chua-bao-gio-het-yeu-em-2

Một ngày kia, anh nói anh phải đi công tác một tuần, dặn tôi ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ, lúc anh không ở đây phải chăm sóc bản thân mình thật tốt. Hằng ngày tôi vẫn đi làm, vẫn tụ tập bạn bè, cuối ngày luôn gửi cho anh tin nhắn nhưng không nhận được lời hồi đáp. Ngày thứ năm xa anh, tôi gọi điện thoại cho anh nhưng có một đứa trẻ bắt máy, đứa bé bảo bố cháu đang nấu ăn cùng mẹ. Tôi giật mình cúp điện thoại, chắc là ai đó cầm điện thoại của anh rồi. Nỗi lo lắng bất an trong tôi đang lớn dần.

Sáng hôm sau tôi hẹn bạn cùng đi dạo phố, tôi chợt nhìn thấy bóng lưng quen thuộc. Anh và một người phụ nữ lạ mặt ở trong cửa hàng giày dép. Anh mỉm cười quỳ xuống đeo giày cho cô ấy, bên cạnh họ là một đứa trẻ năm tuổi. Tôi nghe thấy âm thanh vỡ vụn trong lòng mình. Thứ tình cảm tôi cố vun vén bao lâu nay lại là tình cảm vay mượn của người khác.

Trở về nhà, tôi đóng sầm chiếc cửa lại, gục mặt khóc. Tuổi thơ của tôi không mấy vui vẻ, trong tâm trí tôi chỉ lưu lại hình ảnh duy nhất về người cha. Ngày ấy, cha xách vali, mẹ cố níu giữ cha lại nhưng ông hất tay bà ra và nói: “Tôi không thể chịu được cuộc sống như thế này”. Rồi ông bước lên xe của một người phụ nữ khác. Mẹ ôm chặt tôi vào lòng mặc nước mắt tuôn rơi.

Tôi ngây thơ hỏi mẹ là có phải cha đi làm xa không. Mẹ nghẹn ngào gật đầu. Từ đó, bên cạnh tôi không còn hình ảnh của cha nữa, chỉ còn người mẹ tần tảo với bóng lưng gầy gò. Lớn hơn một chút tôi mới hiểu, cha bỏ rơi hai mẹ con tôi để theo đuổi cuộc sống giàu sang hơn. Bây giờ đây bên cạnh cha đã có gia đình mới, còn mẹ chỉ có mình tôi. Cái từ “người thứ ba” tôi thề cả đời này cả đời này tôi cũng không muốn nhận.

Gọi điện thoại cho anh, sau ba hồi chuông anh nhấc máy. Không đợi anh nói tôi đã vội nói trước: “Em biết anh không đi công tác, qua gặp em đi”.

buong-tay-5

Một tiếng sau bên ngoài có tiếng mở cửa. Anh thay giày bước vào nhà, giơ tay bật đèn. Ánh mắt anh thảng thốt dừng trên người tôi, anh im lặng. Tôi mở lời trước: “Em biết hết tất cả rồi, nếu không nhìn thấy thì anh định giấu em đến bao giờ, cả đời sao?”. Anh khóc, anh nói anh xin lỗi. Vợ và con trai anh sống bên nước ngoài nên mọi người đều không biết.

Chưa bao giờ tôi cảm thấy khó khăn như bây giờ: “Anh trở về đi, đàn bà có thể tha thứ lần đầu nhưng ai dám đảm bảo họ sẽ cam chịu lần thứ hai. Nhân lúc vợ anh còn yêu, còn thương thì đừng phạm sai lầm nữa. Em còn cả quãng đường dài cần đi, không muốn vì anh mà dang dở. Họ cần anh hơn em”.

Tôi nên trách anh hay trách bản thân mình. Trách anh tàn nhẫn, gieo rắc niềm tin và hy vọng cho tôi, rồi quay lưng như không có gì. Hay trách tôi yêu lầm, trao tình yêu không đúng chỗ. Không. Ai đúng ai sai có lẽ không còn quan trọng nữa. Anh trở lại làm người chồng, người cha tốt. Tôi trở lại với cuồng quay công việc. Tất cả trở về quỹ đạo vốn có của nó.

Gặp lại anh vào một chiều đông, tuyết rơi phủ trắng bầu trời. Ngồi trong quán cà phê mà thuở đầu mới yêu tôi và anh hay đến. Sau một hồi trầm lặng anh hỏi tôi sống có ổn không? Tôi mỉm cười trả lời rằng vẩn ổn. Lắng nghe tiếng chuông nhà thờ từ xa vọng lại, mắt chợt nhòe đi. Tôi từng tưởng tượng ra cảnh cùng anh tiến vào lễ đường, sinh con, cùng anh tay đan tay dạo phố, hoặc ngồi cùng nhau bên ly cà phê nóng, thưởng thức bộ phim kinh dị mới ra rạp.

noi-nho-1

Thời gian thật tàn nhẫn, nó khiến tôi quên đi nhiều chuyện trong quá khứ, từng chuyện từng chuyện nối tiếp nhau khiến bản thân trưởng thành từ lúc nào không hay. Anh đứng dậy chào tạm biệt tôi, trao cho anh cái ôm cuối cùng, cũng là giải thoát cho chính bản thân mình. Anh quay lưng, có một giọt nước nóng hổi rơi trên má, ly cà phê đã nguội. Tình yêu của tôi, bắt đầu thì đẹp mà kết thúc thì đau. Anh rất đẹp, và cũng rất đau.

Đời người, nếu nếm đủ đắng, cay, ngọt, bùi rồi tự khắc sẽ trưởng thành. Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ tìm được người thích hợp với mình. Liệu tôi có thể buông bỏ hết những chuyện ở quá khứ để bên cạnh người ấy. Chân thành bên nhau cho hết kiếp người.

Bạn vừa lắng nghe Blog Radio được chuyển thể từ những truyện ngắn của tác giả Tuyệt Diễm. Bạn thân mến! Chúng ta đều quý giá lắm nên đừng bao giờ hạ thấp bản thân với những người không hề trân trọng mình. Thứ bạn nhận được, đến sau cùng chỉ toàn là tổn tổn thương, đau khổ mà thôi. Người thứ ba, dù có đáng thương hay đáng trách thì cũng là sai. Khi biết sai mà vẫn lựa chọn làm người thứ ba, bạn không chỉ có lỗi với người khác mà còn có lỗi với chính bản thân mình. Bạn có suy nghĩ thế nào về chủ đề của Blog tuần này? Hãy để lại bình luận cảm nhận của bạn nhé!

Tác giả: Tuyệt Diễm

Giọng đọc: Hà Diễm

Thực hiện: Hằng Nga

Thiết kế: Hương Giang

Xem thêm: Em không muốn làm người thứ ba

Tuyệt Diễm

Hãy làm những gì bạn thích, bởi bạn chỉ sống một lần thôi. Đừng quan tâm đến ánh mắt của người khác, bởi bạn sống vì hạnh phúc của chính mình, không phải vì hạnh phúc của họ.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top