Tuổi trẻ và hoang hoải cô đơn
2020-12-16 09:38
Tác giả:
Tam Giác Mạch
Giọng đọc:
Hà Diễm
blogradio.vn - Có những lúc, chúng ta tự thấy mình là những đứa trẻ cô đơn. Và ai trong chúng ta cũng sẽ cần một người cạnh bên sau những bi thương mệt nhoài của ngày tháng tuổi trẻ. Đằng sau những hăng say tươi mới, nhiệt huyết năng động và một trái tim căng tràn tin yêu vào cuộc đời, đôi lúc trên đường về ta chạnh lòng giữa cơn gió nghiêng ngả lúc chiều dần buông, dưới tiết trời đông buồn tênh và lạnh lẽo. Lòng người hệt như hòn đá nhỏ nằm bất động dưới đáy hồ yên tĩnh một chiều cuối thu.
Tuổi trẻ hóa ra đã đi qua những ngày trầm buồn đến vậy (Phạm Thị Như Ý)
***
Cúi đầu cảm ơn những ngổn ngang, muộn phiền và những lúc đong đầy hạnh phúc, tất thảy đã hội ngộ nhau ngân vang nốt dạo đầu cho thanh xuân mình đủ đầy dư vị. Dẫu biết chúng ta chỉ có một cuộc đời, nên đâu ai bán vé khứ hồi để mình làm cuộc dạo chơi về tuổi hồn nhiên đó lần nữa. Vậy mà, đôi khi tuổi trẻ sôi nổi như thế nhưng có lúc lại trầm buồn đến xót xa.
Lại một ngày khép lại, mình định nhấc máy gọi đứa bạn thân nhưng chợt nhận ra nó bị ốm đã bao tuần rồi chưa khỏi. 5 giờ chiều mùa này đường đã tờ mờ vào tối, muốn tấp vào quán cà phê gọi một thức uống bất kỳ nhưng nghĩ lại rồi thôi. Màn mưa giăng mỗi lúc càng thêm dày và nặng hạt.
Lạnh thế này mình muốn về nhà, căn nhà của ngày xưa. Mở cửa căn nhà ngói đỏ có má lui cui trong bếp sửa soạn cho buổi tối, có ba đỡ đần má mang ít củi nhóm căn bếp chiều đông.
Gác bếp đơn sơ có nồi cơm sôi trào bọt nghi ngút khói mà đi đâu mình vẫn đau đáu nhớ về. Có cái chạng tủ sờn màu cũ kĩ lấm lem nhọ nồi, nơi má để dành cho mình những thức ăn ngon bình đạm lót dạ khi chưa kịp bữa cơm.
Có con mèo Moon và con chó Bun nằm cạnh nhau lim dim đôi mắt, chúng cuộn người ủ ấm bên đống tro tàn vừa đủ sưởi. Có tiếng ríu rít của mình kể má nghe những câu chuyện về cuộc sống xa sau một tuần ở ngoài phố.
Trời một màn sương đêm đặc quánh, màu đen kịt bao trùm tiếng côn trùng vang vọng phía vườn đằng sau. Thứ thanh âm yên ắng khiến mình lắng lòng mỗi lúc đi xa.
Đêm mùa đông, mình ngồi xuống bên bếp lửa hồng ăn bát cơm nóng hổi thơm lừng mùi lúa mới, nhai miếng bánh tráng giòn tan rôm rả, miệng tấm tắc và hài lòng đồ ăn má nấu. Lòng mình đã quá đủ bình yên.
Rồi thời gian lấy đi của mình sự dịu dàng rất đỗi thân thương ấy, lấy đi từng chút, từng chút một mà mình từng cố gắng nâng niu, gìn giữ qua bao năm tháng bào mòn.
Nay giữa những hư hao mình nhận về, khiến đôi chân mình chợt mỏi bởi bấp bênh xô bồ đời thực, có đôi lúc mình mong gặp được một người xóa nhòa những niềm đau chất chứa bấy lâu, một người chẳng cần buông câu “em ổn chứ?” nhưng khi mình cúi mặt họ tự khắc biết đau lòng.
Mình vẫn tin rồi chúng mình sẽ gặp được ai đó giữa lúc mình chẳng đợi mong, khi trái tim ngây ngô đã tự tạo ra bức tường vững chắc, người ấy can đảm làm vỡ toang nhưng lạ lẫm mình chẳng hề đau đớn. Bởi thương tổn nào cũng được dịu xoa và tan chảy trước tấm chân tình.
Thật tâm, nếu ai bán cho mình một vé ngược thời gian. Mình sẽ ngược nắng, ngược mưa sống cho cuộc đời đó một lần nữa. Tuổi trẻ ngoài kia đang nhuộm hân hoan bằng hy vọng ngập trời nên mình đã cùng nó cõng tin yêu rót đầy những tổn thương sứt mẻ.
Cúi đầu cảm ơn những ngổn ngang, muộn phiền và những lúc đong đầy hạnh phúc, tất thảy đã hội ngộ nhau ngân vang nốt dạo đầu cho thanh xuân mình đủ đầy dư vị. Dẫu biết chúng ta chỉ có một cuộc đời, nên đâu ai bán vé khứ hồi để mình làm cuộc dạo chơi về tuổi hồn nhiên đó lần nữa. Vậy mà, đôi khi tuổi trẻ sôi nổi như thế nhưng có lúc lại trầm buồn đến xót xa.
Khi một chuyến xe đi qua, sẽ có chuyến xe khác. Khi bỏ lỡ một người chính là để tìm người tốt hơn, thực sự mang lại hơi ấm lâu dài chứ không phải hơi ấm vì cái lạnh của mùa đông. Vội vàng không làm hạnh phúc đến gần hơn mà đẩy chúng ta ra xa hạnh phúc hơn, đừng vội vàng trao tình yêu cho một người không yêu mình, đừng để sự cô đơn đánh lừa lý trí rồi thương tổn trái tim.
Đừng vội vàng đưa bàn tay cho ai đấy khi thấy cô đơn
Một chiều mưa, lang thang trên đường Hà Nội, lòng man mác buồn. Trước đây tôi vẫn nghe người ta nói với nhau cái lạnh của Hà Nội đủ làm trái tim những con người cô đơn lạnh cóng.
Ngồi thật lâu, trời vẫn lạnh, mọi người vất tấp nập vụt qua nhau nhanh đến chóng vánh. Một chuyến bus đã qua, lại một chuyến nữa vụt qua, nốt chuyến này nữa là tôi đã bỏ qua ba chuyến bus rồi. Cũng giống như những người tôi đã vụt qua, và những người đã vụt qua tôi. Mọi người đều lướt qua nhau như thế, dù có hụt hẫng thì cũng lướt qua nhau, rồi cũng quên nhau trong một miền ký ức không chạm tới.
Nhìn những dòng xe lướt qua, tôi thấy mình đang sống thực chậm. Phải chăng mỗi chúng ta đều đang quá vội vã trong cuộc sống của mình. Giống như việc nhỡ một chuyến bus, hễ chuyến bus đó đưa ta tới nơi ta cần tới, dù đông tới bao nhiêu, dù bon chen thì chúng ta vẫn vội vàng muốn bước lên không muốn bỏ lỡ, có những lần tôi cũng vậy.
Cũng đã có những lần tôi vội vàng bước lên một chuyến bus đông người, người chen người vô cùng không thoải mái. Nhưng cái lạ là mọi người dù biết sẽ đông, sẽ không thoải mái nhưng ai cũng bước lên thay vì lên chuyến xe sau trong vài phút tới, đó sẽ là một chuyến xe ít người.
Phải chăng vì chúng ta đang vội, vội vã chạy đua với thời gian chạy đua với cuộc sống, và chạy đua với chính mình. Vì vội mà chọn cái không thoải mái, gò bó mình, liệu có xứng đáng.
Nói về việc chờ bus, cái tôi muốn nói đến còn là sự vội vàng trong mỗi chúng ta. Phải chăng chúng ta đang sống quá vội vàng giữa cuộc sống vội vã. Vội vàng trong suy nghĩ đến hành động.
Có lúc bạn nghĩ mình muốn làm việc này, muốn làm việc kia và thế là bắt tay vào làm mà chưa suy nghĩ chín chắn, như thế là quá vội. Vội ngay cả trong cách phán xét một người và vội trong cả việc lựa chọn tình yêu.
Cái lạnh của mùa đông, ánh nhìn hướng đến những cặp đôi hạnh phúc trên đường làm xuất hiện khao khát cần có người yêu, cần có người để chia sẻ cái lạnh, để sưởi ấm hay đơn giản cần người yêu chỉ để mang cái danh có người yêu.
Vẻ như sẽ nực cười nhưng nó có thể đúng với nhiều người. Chính vì những tác động đó mà chúng ta vội vàng nắm lấy một bàn tay bất chợt hướng về bạn như bản năng tìm về hơi ấm mà không quan tâm, bàn tay ấy có thực sự thuộc về bạn hay không, bạn đã đủ sẵn sàng để tiếp nhận một người khác không phải bạn bước vào thế giới riêng của bạn hay chưa. Đó là một việc không hề đơn giản.
Cái tôi của bạn sẽ không chấp nhận chia sẻ hay mở lòng với ai nếu nó không cảm thấy an toàn. Cứ biện minh cho hành động đó như cách để cho nhau cơ hội, nhưng liệu rằng có kết quả hay là sự lãng phí, mệt mỏi, liệu sau cái nắm tay chóng vánh kia bạn còn đủ can đảm nắm tay ai khác.
Vậy thì việc gì phải vội vàng, giữa thế giới này không phải mình bạn cô đơn, còn biết bao người cô đơn như thế.
Khi một chuyến xe đi qua, sẽ có chuyến xe khác. Khi bỏ lỡ một người chính là để tìm người tốt hơn, thực sự mang lại hơi ấm lâu dài chứ không phải hơi ấm vì cái lạnh của mùa đông. Vội vàng không làm hạnh phúc đến gần hơn mà đẩy chúng ta ra xa hạnh phúc hơn, đừng vội vàng trao tình yêu cho một người không yêu mình, đừng để sự cô đơn đánh lừa lý trí rồi thương tổn trái tim.
Chương trình được thực hiện bởi nhóm blogradio
Giọng đọc: Hà Diễm
Sản xuất: Thanh Lam
Minh họa: Hương Giang
Mời xem thêm chương trình:
Cô đơn là món quà của tuổi trưởng thành
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886
Khi còn trẻ ta ấp ủ hy vọng tìm được mẫu người mình muốn. Khi trưởng thành chỉ hy vọng tìm được người hiểu mình.

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)
Lớn rồi đừng động tí là bỏ cuộc là quay đầu. Cuộc đời bạn giờ đây không phải như đứa trẻ, ngúng nguẩy quay mặt đi vẫn có người dỗ dành chăm lo. Quay đi nhiều khi không còn đường trở về nữa.

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)
Phụ nữ ạ. Đừng yêu lại người cũ, đừng yêu lần thứ hai. Đôi khi trở lại không phải là tình yêu, chỉ là vương vấn cảm giác. Đừng nhầm lẫn giữa yêu và cảm giác. Đời luôn có ngoại lệ mà ngoại lệ thường hiếm hoi và ít ỏi. Có những đồ cũ là bảo vật, cũng có những thứ chỉ là đồ bỏ đi.”

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)
“Hãy cứ yên tâm và bình tĩnh thôi. Có người đi nhanh, có người đi chậm, vì mỗi người có một lộ trình riêng. Bạn không cần nhìn vào lộ trình của người khác để tự ti về mình. Bởi vốn dĩ xuất phát điểm và đích đến của cậu với họ đã khác nhau rồi mà”.

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)
Và rồi khi tuổi 30 thì lại quá xa mà cái giai đoạn tuổi 18 đã qua từ rất lâu rồi ấy, chúng ta lại bắt đầu bước vào cái giai đoạn hối thúc lập gia đình từ các bậc phụ huynh.

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)
Tôi luôn thấy phiền lòng, vì cô gái năm đó, trong mắt mọi người, có một cuộc sống hoàn hảo, nhưng hóa ra tất cả chỉ là vỏ bọc cho sự yếu đuối của cô ấy.

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, nơi có những cánh đồng lúa trải dài, những con sông uốn mình bên cạnh lũy tre làng. Tuy sinh ra và lớn lên ở một nơi nghèo khó, nhưng tuổi thơ tôi lại ngập tràn sự hạnh phúc, những kỉ niệm mà tôi tin chắc rằng không phải ai cũng may mắn có được.

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)
Ngay trong đêm hôm đó, tôi bắt chuyến tàu sớm nhất trở về quê. Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, bầu không khí ngột ngạt như thể đang bóp nát tôi. Tôi tắt điện thoại, tắt mọi trạng thái hoạt động trên mạng xã hội rồi lên tàu. Sau một đêm, tôi cũng về tới nhà mình. Suy cho cùng, dù gia đình tôi có thất bại đến mấy thì đó cũng là nơi duy nhất bao dung, che chở cho tôi vào những lúc như thế này.

Mình Bên Nhau Khi Mùa Cúc Họa Mi Nở (Blog Radio 878)
Thanh xuân – Khoảng thời gian tưởng chừng như mãi mãi, nhưng thực tế lại trôi qua nhanh chóng, để lại trong lòng ta những hồi ức ngọt ngào nhưng cũng đầy những niềm đau và tiếc nuối về những thứ đã mất đi và không bao giờ trở lại.

Hãy Là Chính Mình Đừng Sống Cuộc Đời Người Khác (Blog Radio 877)
Như những đứa trẻ mới lớn mang trong mình niềm háo hức về cuộc đời, mỗi chúng ta cũng luôn đem theo trong tim muôn ngàn ước mơ về những chuyến hành trình mới mẻ.