Thanh xuân chính là "gặp nhưng không ở lại"
2020-12-08 08:50
Tác giả: Thiên Điểu Giọng đọc: Titi
Blogradio.vn - Thanh xuân có lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất của mỗi người. Đó là những ngày tháng tràn đầy năng lượng, nhiệt huyết, khát khao, niềm tin và tan vỡ. Là khoảng thời gian mà khi đi qua bạn không hề để ý, trân trọng nhưng qua rồi thì lại muốn đánh đổi tất cả để trở về. Và anh - chàng trai duy nhất em từng yêu đơn phương chính là điều khiến em nuối tiếc nhất thời thanh xuân của mình.
***
Điều nuối tiếc của thanh xuân là yêu đơn phương (Thiên Điểu)
Thanh xuân có lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất của mỗi người. Đó là những ngày tháng tràn đầy năng lượng, nhiệt huyết, khát khao, niềm tin và tan vỡ. Là khoảng thời gian mà khi đi qua bạn không hề để ý, trân trọng nhưng qua rồi thì lại muốn đánh đổi tất cả để trở về. Và anh - chàng trai duy nhất em từng yêu đơn phương chính là điều khiến em nuối tiếc nhất thời thanh xuân của mình.
Thanh xuân của em là hình ảnh một chàng trai có răng khểnh và nụ cười tỏa nắng. Có lẽ những gì về anh là những thứ sâu đậm nhất, đẹp đẽ nhất và tiếc nuối nhất nên em vẫn mãi nghĩ về nó như một thói quen không thể xóa bỏ. Em của ngày đó chỉ mong được nắm tay anh đi cùng một hướng, được ngồi chung bàn cùng nhau học, được là người mà anh sẽ nghĩ đến đầu tiên khi anh cần một ai đó.
Em ngày xưa yêu anh điên cuồng, em không nhớ mình đã viết bao nhiêu quyển nhật ký. Viết rồi lại xé, rồi lại viết rồi lại xé. Mọi thứ đều mỏng manh, chỉ cần một cái lướt qua cũng dễ dàng chao đảo. Nhưng anh thì lại vẫn mãi tỏa sáng và không thuộc về ai. Và mãi sau này em mới hiểu, đâu đó trong suy nghĩ của anh có tồn tại hình ảnh của em. Nhưng em không biết vì nó quá nhỏ bé nên anh lướt qua hay là vì anh đang chờ đợi em.
Em vẫn nhớ về ngày hôm đó, khi anh hỏi em rẳng “có phải em thích anh không”. Mọi thứ chợt vỡ òa. Đó là lần đầu tiên sau nhiều năm quen biết anh thật sự nghĩ về em. Và giá như lúc đó em đủ dũng cảm để thừa nhận tất cả thì em đã có cơ hội được ở bên anh vào những ngày tháng cuối cùng của thời thanh xuân. Em khi đó đã quá khờ, quá yếu đuối nên không dám bước thêm một bước cuối cùng về phía anh. Để rồi một ngày không lâu sau đó, em biết được anh đã thuộc về người khác. Mọi thứ dường như sụp đổ. Em lấy hết can đảm để đối diện, không khóc trước mặt anh nhưng đã đau đến từng nhịp thở. Em chỉ muốn những ngày tháng đó trôi qua thật nhanh, rồi mai đây em với anh mỗi người một con đường, một thành phố, em sẽ không vì anh mà tổn thương thêm nữa. Nhưng duyên phận lại một lần nữa trêu đùa tình cảm của em khi anh biết được bí mật trong lời chúc mừng sinh nhật em gửi đến anh. Phải, là em đã nói ra dù em biết đã quá muộn. Vài ngày nữa chúng ta xa nhau rồi. Vì em đã sẵn sàng cho sự chia xa nên em đã nói ra chỉ để anh biết và lưu giữ một chút ấn tượng về em.
Thế nhưng, vào những ngày cuối cùng đó, anh đã bước thêm một bước về phía em và nắm tay em lại. Em ngây người với những thứ suy nghĩ hỗn độn. Em vừa muốn bỏ mặc tất cả để nắm lấy bàn tay ấy nhưng cũng vừa sợ hãi sẽ phải tổn thương thêm một lần nữa. Anh lúc đó có thể là thương hại em, có thể là vì những chuyện xảy ra khiến anh quá cô đơn hoặc cũng có thể anh thật sự có một ít tình cảm dành cho em. Nhưng lý do là gì đi nữa thì sự thật cũng là em đang trở thành người thứ ba giữa anh và cô ấy. Dù rằng em rất muốn được nhận tin nhắn chúc ngủ ngon mỗi ngày từ anh, được cùng anh đi dạo, được anh tới nhà hỏi nhưng lại một lần nữa em phải chạy trốn khỏi anh. Em có lẽ là kẻ thất bại trong tình yêu: yêu không dám nói, nói rồi lại không dám yêu. Em rời đi sớm hơn dự định, mọi thứ còn dang dở em khép lại đặt vào tim mặc cho nó đang từng ngày gặm nhấm.
Có người đã so sánh tình yêu đơn phương giống như việc một người đang đứng chờ xe bus trên bến đợi. Dù có vô vàn những chuyến bus lướt qua nhưng bạn chỉ có thể đi đúng duy nhất một chuyến phù hợp với cung đường của mình. Họ đến chậm bạn chờ, bạn đến chậm họ đi luôn. Và bi kịch nằm ở chỗ họ thì có quyền lựa chọn, còn bạn chỉ có thể đợi chờ. Xe bus sẽ không vì bạn đang muộn mà đi nhanh hơn, cũng chẳng màng tới việc bạn đã chờ bao lâu mà xuất hiện. Hình ảnh so sánh mà người này mang tới chính là nỗi lòng của biết bao người đang yêu đơn phương, trong đó có em. Em đã dành một nửa thanh xuân để chờ một người. Và đôi lúc sự chờ đợi làm em thấy mệt mỏi. Em đã thử bước lên trên những chuyến xe bus khác. Nhưng chỉ là một vòng quẩn quanh, đi cả một chặng đường dài hơn rất nhiều, cuối cùng em vẫn dừng ở điểm xuất phát.
Đã hơn năm năm trôi qua, giờ đây mỗi khi em nhớ về câu chuyện thời thanh xuân ấy em đều mỉm cười nhẹ nhàng. Hình ảnh của anh trong tim em lúc này trầm lắng, yên bình, không mờ nhạt nhưng đã không còn cảm giác cuồng nhiệt, chênh vênh nữa. Em đã nghĩ, nếu ngày đó chúng ta có yêu nhau thì liệu chúng ta có nắm tay nhau được đến bây giờ không? Câu trả lời cả em và anh đều không biết. Nhưng có một điều em chắc chắn biết được đó là em sẽ không hối hận vì em đã yêu và được yêu. Giờ đây, em đã trưởng thanh hơn rất nhiều, những trải nghiệm trong cuộc sống đã dạy em cần phải mạnh mẽ và chủ động hơn. Em nhận ra điều làm em tiếc nuối chính là việc em đã không trở thành người như bây giờ sớm hơn, như vậy em sẽ đặt một kết thúc khác cho anh và em. Trong một bộ phim truyền hình em đã từng xem, họ nói rằng: “Cậu ấy của năm đó chính là cậu ấy tuyệt vời nhất, còn tôi của mãi sau này mới là tôi tuyệt vời nhất. Giữa những con người tuyệt vời nhất của chúng tôi cách nhau một tuổi trẻ. Dù chạy thế nào cũng không thể thắng được thanh xuân”.
Anh – Chàng trai duy nhất em từng yêu đơn phương, hãy hạnh phúc anh nhé!
Thanh xuân à, cậu là người tớ từng thương! (Nhật Nguyệt)
Một mùa đông nữa lại đến. Chìm trong cái lạnh của mùa đông, tớ lại nhớ về cậu, người mà tớ thầm thương trộm nhớ.
Đã 7 năm trôi qua, tớ cũng chẳng nhớ trái tim tớ đã rung động bao nhiêu lần vì cậu, tớ cũng chẳng biết đã đánh mất trái tim mình từ khoảnh khắc nào, tớ cũng chẳng đếm bao nhiêu lần khóc ướt gối vì quá nhớ cậu.
Đôi lúc tớ tự giận bản thân mình ghê gớm, giận bản thân vì trái tim thầm trao cho một người mà chưa một lần dám mở lời, chưa một lần dám bày tỏ. Quá yếu đuối phải không cậu? Là một người con gái, tớ luôn nghĩ bản thân mình là người cầm được thì buông được, buông được thì bỏ được, là một người con gái tớ biết mình phải giữ giá, phải vì thanh xuân của mình mà mạnh mẽ.
Là một người con gái, tớ biết không nên trao trái tim mình cho một người quá lâu mà đã biết trước là không bao giờ kết trái ngọt được. Tớ biết, tớ nghĩ rất nhiều nhưng tớ không biết phải thực hiện như thế nào.
Tớ không biết phải làm sao để xoá hình bóng cậu đã ăn sâu vào trong tâm trí, không biết phải làm sao để không theo dõi cậu trên mạng xã hội, không biết phải làm sao để ngừng nghe ngóng tình hình của cậu. Những việc đó đã trở thành thói quen, đã trở thành một phần của cuộc sống tớ. Quá là yếu đuối phải không cậu?
Đôi lúc tớ nhớ lại không biết bản thân mình đã thầm thương cậu từ lúc nào. Là lúc cậu chia sẻ cho tớ nửa ổ bánh mì vì tớ vội chưa kịp ăn sáng, là lúc ánh mắt chúng ta lỡ chạm phải nhau rồi vội quay đi hay là khi cậu đợi tớ hàng giờ để chở tớ về trên chiếc xe đạp cũ.
Tớ thương cậu từ những điều nhỏ bé và giản dị thế đấy. Có những lúc tớ muốn hỏi cậu một câu “Rốt cuộc cậu xem tớ là gì của cậu?” Nhưng câu hỏi ứ nghẹn nơi cổ họng chưa một lần dám đánh cuộc, chưa một lần dám mở lời .
Tớ biết, nếu hỏi ra thì chúng ta không là gì của nhau, kể cả là tình bạn. Vì tớ biết, những gì cậu làm không dành riêng cho mình tớ. Tớ đã nghẹn khóc khi biết cậu vì mua bánh mì cho Q mà chấp nhận chạy phạt 5 vòng quanh trường.
Tớ đã đau khi thấy ánh mắt cậu nhìn về hướng Q ngày càng nhiều. Tớ đã tủi thân khi thấy cậu hẹn đi uống nước nhưng lại nhắn nhớ rủ Q đi cùng. Còn nhiều và rất nhiều điều nữa. Những điều đó như nhát dao đâm vào trái tim tớ vậy. Vừa đau vừa chua xót.
Đôi lúc tớ cảm thấy bản thân thật xấu xa vì đã chạnh lòng, đã đau khổ khi thấy hai cậu ở bên nhau. Tớ đã phải tự vấn lương tâm hàng trăm lần, từ dằn vặt lương tâm hàng ngàn lần vì cả hai đều là bạn tớ. Đáng lẽ tớ phải vui cho hai cậu mới phải, đáng lẽ tớ phải mỉm cười chúc phúc cho hai cậu mới phải.
Thầm thương là một việc rất đau khổ. Càng đau khổ hơn là vùng vẫy trong mối tính đó không biết làm thế nào để thoát ra. Đã 7 năm kể từ ngày tớ biết ánh mắt tớ dõi theo cậu quá nhiều. Một người, liệu có bao nhiêu lần 7 năm để nhớ, để yêu.
Thanh xuân của một người con gái, liệu có bao nhiêu lần 7 năm để hoang phí theo một mối tình không có kết quả. Bảy năm, với hàng nghìn đêm tớ bật khóc, hàng nghìn nỗi đau và sự tủi thân, tớ cũng cảm thấy mệt rồi. Vậy nên, tớ gói ghém lại nhé, gói lại tất cả bóng hình cậu, tất cả vết thương, tất cả nỗi đau và niềm vui của mối tình đơn phương này vào trái tim tớ.
Tớ nhận ra rồi, tớ đã làm tổn thương những người thương tớ chỉ vì cậu, một người không thương tớ. Điều đó là không nên có phải không.
Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ mặc dù không rực rỡ nhưng có thật nhiều cảm xúc đặc biệt. Tớ sẽ tập quên đi cậu, quên đi mối tình đơn phương này. Và một ngày nào đó, tớ sẽ mỉm cười và nói cho cậu biết “Cậu là người tớ từng thương”.
Chương trình được thực hiện bới nhóm sản xuất của blogradio
Sản xuất: Thanh Lam
Thiết kế: Hương Giang
Giọng đọc: Ti Ti
Mời xem thêm chương trình:
Trưởng thành là không ngại cô đơn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.