Phát thanh xúc cảm của bạn !

Vị của thích, yêu và thương

2020-12-15 10:13

Tác giả: KINA, L a g o m Giọng đọc: Hà Diễm

blogradio.vn - Dù cho đã có lúc bạn đặt dấu chấm hỏi về tình cảm của mình với một người, nhưng ai mà có thể sắt đá trước sự chân thành và ấm áp của một người cơ chứ. Và dù đó là ai, chúng ta cũng đã từng trân trọng hết lòng cho đến khi dừng lại mà không hối tiếc.

***

Vị của thích, yêu và thương (Kina)

Em thích anh vì điều gì nhỉ? Hình như là, vào buổi sáng ngày hôm ấy, anh tình cờ mặc chiếc áo sơ mi có màu em thích, quay về phía sau cười với em, và thế là: em thích anh.

Vào một ngày nắng của tháng 6, em đem theo chiếc máy ảnh đi chụp dạo xung quanh và tình cờ dừng chân ở Hiên – một quán cafe nhỏ nới cuối ngõ - cũng là nơi em gặp anh lần đầu tiên. Anh gây ấn tượng với em bởi chiếc áo sơ mi mà anh đang mang, em rất muốn hỏi, anh đã dùng thứ bột giặt gì mà lại khiến nó vừa có mùi của nắng, vừa có mùi của gỗ trầm ấm, nhẹ nhàng đến mức khiến người khác mê mẩn như vậy. Anh hỏi em về loại thức uống mà em đang dùng có ổn không, bởi đây là loại thức uống anh mới nghĩ ra, à hóa ra anh là pha chế ở đó. Anh nói em là người đầu tiên thử loại thức uống ấy, anh chia sẻ một vài câu về cách mà anh đặt tên cho nó: My Sunshine, và rồi anh rời đi, để lại phía sau một con bé ngơ ngác chưa hiểu chuyện và nỗi vẫn vương về một người vừa xuất hiện rồi vụt bước đi như ánh nắng hạ vậy.

Vị của thích, yêu và thương

Kể từ sau lần gặp anh ngày hôm ấy, em siêng đến Hiên hơn, mỗi ngày từng chút, từng chút một, và em quyết định xin đi làm thêm ở đó. Công việc partime ở quán cafe đối với một con bé lớp 12 lắm bài vở, và đang hoàn thiện thủ tục để tới một đất nước cách đây hơn mười giờ bay khiến gia đình em phản đối kịch liệt, cho là em được chiều quá sinh hư. Mọi sự thuyết phục gia đình của em đều được cam kết trên giấy tờ với một số điểm 8.5 đỏ chói cho một kỳ thi Ielts, và em được chấp nhận cùng với lý do trau dồi kinh nghiệm.

Ngày đầu em đứng trước anh với tư cách đi xin việc khiến anh không khỏi bất ngờ, sau cái nhăn trán không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì anh chào em bằng một nụ cười xóa tan đi không khí gượng gạo đang diễn ra. Đến tận hôm ấy em mới biết, anh trở thành cậu chủ của Hiên khi mới là chàng sinh viên năm hai, anh tạo ra Hiên với mong muốn biến Hiên thành một nơi đặc biệt của thành phố này, làm cho nó trở thành thứ gì đó ghi dấu trong lòng mỗi người từng đến nơi đây, cũng chính vì lý do ấy mà Hiên có một menu giống như một chuyện tình mà người ta có thể tự viết nên vậy. Đến nay Hiên cũng đã được 2 tuổi rồi.

Vị của thích, yêu và thương

Anh để mọi người tới Hiên có thể tự viết nên câu chuyện của mình bằng cách tự lựa chọn những hương vị có thể kết hợp với nhau. Ở Hiên, dưa hấu chính là niềm tin, cam là vị nắng, sả là vị gió chiều, chút muối là giọt hạnh phúc, biết bao nhiêu màu sắc khiến người ta có thể tô vẽ nên bức tranh của mình ở nơi này, hơn thế nữa, nét chấm phá đặc biệt ở Hiên không chỉ là thứ đồ uống mang màu sắc ngọt ngào mà còn có café. Đương nhiên rồi, thế mạnh của anh là capuchino.

Em không uống được đắng, bởi thế nên chẳng bao giờ em động vào một giọt café. Ấy vậy mà, sự thu hút của em lại va phải những hình vẽ được anh biến hóa liên tục qua từng ly capuchino. Rồi ngày qua ngày, em biết được thêm về pha chế, hiểu thêm về sự kết hợp giữa đồ uống và lần đầu tiên em có hứng thú tò mò, tìm hiểu về café, syphon và cold brew. Càng ở gần anh, em cảm thấy hình như anh đối với em có chút khác biệt so với những nhân viên khác, em luôn là cô bé luôn được anh ưu tiên cho thử những món đồ uống anh mới sáng tạo ra, tuy những ý kiến của em chẳng đâu vào đâu, lại không có chút chuyên môn gì, nhưng anh luôn lắng nghe và coi đó em giống vị khách hàng khó tính vậy.

Vị của thích, yêu và thương

Hai tuần trước ngày bay, em xin nghỉ ở Hiên. Ngày hôm ấy trời đổ mưa, em thấy hình như trong mắt anh có chút gì đó không nỡ, mọi người tổ chức bữa tiệc chia tay em khiến em càng cảm thấy gắn bó với nơi này. món quà đầu tiên và cũng có thể là món quà cuối cùng anh tặng em chính là ba ly nước mang tên: Thích, Yêu, và Thương. Anh nói trong cuộc đời mỗi người đều có rất nhiều mối quan hệ, nhưng để trải qua đủ cả ba giai đoạn thì chẳng hề dễ dàng. Thích: hình như hơi nhiều đường anh nhỉ, bởi khi mới làm quen, người ta thường dành cho nhau những lời mật ngọt, bởi vậy nên hầu như hương vị này được làm ra để phục vụ sự lựa chọn của đa số. Yêu: có lẽ có mùi của quế, cay nồng nhưng lại ấm áp ngọt ngào. Thương: chính là có chút đắng nhưng dư vị đọng lại thì là vị ngọt vô tận khiến người khác bừng tỉnh.

Người Mỹ lúc nào cũng bận rộn với mọi thứ, sẽ chẳng ai để ý tới một cô gái châu Á ở bên của sổ, nhâm nhi ly trà quế, cười một mình và trả lời tin nhắn đến từ nửa vòng trái đất như em đâu anh nhỉ. “Anh về nhà rồi nhắn lại cho em nhé”. Tin nhắn đến khiến mọi thứ xung quanh bỗng hóa một màu ngọt ngào. Em biết rằng ở bên kia trái đất, nơi ấy có quê hương của em, có cha mẹ yêu thương em và có “Hiên”. Thức uống mang tên: “Về bên anh” mà anh tặng em ngày ấy, chắc chắn nó sẽ hoàn thành sứ mệnh của mình vào một ngày không xa.

Vị của thích, yêu và thương

Năm tháng ấy rồi sẽ trở thành kí ức đẹp của sau này (Smevol)

Mùa thu tới rồi, mùa của ngày tựu trường và cũng là mùa chúng ta xa nhau.

“Tớ thích cậu” câu nói ấy vẫn cứ là một bí mật tôi giữ cho riêng mình. Có lẽ vì tôi sợ, tôi sợ rằng sẽ mất cậu ấy, sợ cả tình bạn bấy lâu cũng vì đó mà tan biến đi, tôi sợ bản thân mình không xứng với người con trai ấy, tôi tự ti với chính mình và cứ thế để mặc thời gian trôi, mặc cho tình cảm ngày qua ngày trở thành nỗi dày vò và cuối cùng là sự tiếc nuối.

Lẽ ra, bản thân nên mạnh mẽ hơn, can đảm hơn một chút nhưng trên thế gian này, nào đâu có cánh cửa quay ngược lại thời gian bao giờ ,để chúng ta có thể thực hiện được những điều đằng sau hai từ ''lẽ ra" ấy.

Hồi tưởng lại những tháng ngày trước, năm đó tôi đi thi chuyển cấp, nhìn dòng người tấp nập đi vào, lòng tôi lại có chút lo lắng, chẳng biết rằng môn Văn có ra đề mình tủ hay không.

Nhớ khi ấy, môn Văn cần ôn thi tới tận hơn chục tác phẩm, bản thân lại học thuộc tất cả và bỏ bài “Sang thu” và năm ấy lại ra đúng bài tôi bỏ lại. 

Vị của thích, yêu và thương

Tiếng trống đánh giòn tan báo hiệu kết thúc bài làm và lòng tôi khi ấy đã trở thành vụn vỡ. Tôi ra về, vẫn giữ khuôn mặt buồn bã cho đến tận giờ thi môn Toán. Và rồi tôi đã gặp cậu ấy - người tôi thầm thích hết một thời cấp 3.

Cậu ấy có một đôi mắt rất hút người, một nụ cười rất duyên, nhìn sơ qua trông rất dễ thương nhưng nhìn kỹ lại thì dễ thương gấp bội lần. Nói chung tôi đã thích cậu ấy ngay từ cái ánh nhìn định mệnh ấy rồi. 

Ngay ngày hôm sau, tôi rất mong gặp cậu ấy vì có lẽ đây sẽ là lần gặp cuối cùng bởi ai mà biết được kết quả có tốt đẹp hay không đâu. Thế là lần gặp cuối cùng bất thành, bởi môn Anh thời điểm đó chỉ là môn cộng điểm, không bắt buộc thi, cậu ấy không có mặt. 

Nhưng ai đâu ngờ, chúng tôi lại học chung lớp với nhau. Đây quả là duyên phận, tôi cười thầm. 

Tôi được xếp ngồi bàn đầu đối diện giáo viên, còn cậu thì bàn bốn dãy còn lại. Ngày tháng trôi qua, một học kỳ đã kết thúc và có một chuyện trước giờ chưa từng xảy ra với tôi đó là thông báo nhầm kết quả cuối kỳ. 

Vị của thích, yêu và thương

Chiều hôm ấy tôi về nhà khoe với mẹ "Mẹ ơi, cô con bảo con học sinh giỏi đấy mẹ ạ”, tôi lúc ấy rất vui vì nỗ lực của tôi đã được đền đáp. Nhưng ngày hôm sau, pháo hoa trước mắt cũng chả thấy rực rỡ bởi câu nói "Cô xin lỗi, hôm qua cô chỉ nhìn lướt qua thôi nên cô nhìn nhầm, con được học sinh khá".

Nhưng lần nữa, ông trời lại thương xót cho tôi, mỗi khi tôi buồn đời ông lại khéo léo hướng tầm mắt của tôi xuống cậu ấy nhưng tầm mắt giờ đây được rút ngắn từ bàn đầu xuống bàn bốn. 

Đúng thế, tôi được chuyển chỗ và trở thành bạn cùng bàn của cậu. Mỗi ngày, tôi đều lén nhìn trộm cậu ấy, bởi góc nghiêng của người tôi thích tựa như dòng xoáy, cuốn hút hết mọi thứ. Ánh nắng lớp 10 năm ấy, ấm áp lạ thường.

Lên lớp trên, tôi, cậu ấy và một cô bạn vẫn ngồi chung với nhau, chúng tôi rất vui vì điều đấy. Tôi rất thích nụ cười của người con trai này, ngọt ngào và trông có vẻ rất vô tư ,chân thật. 

Vị của thích, yêu và thương

Vì là bạn cùng bàn nên tôi nói chuyện với cậu ấy mỗi ngày, cậu ấy là người có khiếu khôi hài và đàn hát rất hay nên được rất nhiều người yêu mến. Tôi thì bình thường, không thích nổi bật trước đám đông nhưng được cái khi thuyết trình tôi trông rất tự tin và nhiệt tình. 

Tôi còn là fan hâm mộ chân chính của anh chàng ca sĩ đa tài mà tôi rất mực yêu thương khi tôi còn học cấp 2 vì anh ấy nổi tiếng nên được rất nhiều bạn bè để ý nên mỗi khi tên anh ấy được xuất hiện ở lời nói của ai đó hay bài hát của anh ấy, tất cả đều dán ánh mắt qua tôi. Cậu ấy cũng nằm trong số đó, nhưng trái lại cậu ấy không thích thần tượng của tôi, cứ thích gán ghép những điều không đúng về anh ấy để cố tình chọc tức tôi.

Có lần tôi liếc mắt, đáp lại mấy lời đó bằng giọng không thể chán ghét hơn được nữa, có lần thì lười biếng chỉ lườm rồi thôi. Đừng nghĩ tôi thích cậu thì cậu muốn làm gì thì làm nhé, tôi thường hay nghĩ vậy mỗi khi cậu ấy bắt đầu chê bai thần tượng của tôi. 

Năm qua tháng lại, câu chuyện về thần tượng năm ấy vẫn mãi là tiếng chim hót vui tai đậu trên cành cây tuổi trẻ, mãi mãi là thế. Cứ mỗi lần cậu ấy chọc tôi, tôi cứ nghĩ có lẽ nào cậu ấy thích mình không, nếu không thích tại sao cậu ấy lại quan tâm đến mình. Nhưng rồi câu hỏi ấy cũng đã có câu trả lời, cậu ấy không thích tôi.

Vị của thích, yêu và thương

Tại sao tôi biết ư, tôi đã tỏ tình cậu ấy. Dĩ nhiên tôi nào có dũng khí, tôi chỉ quan sát và tự mình đoán thôi, có lẽ cậu ấy thích cô bạn cùng bàn của chúng tôi và có lẽ cô bạn ấy cũng thích cậu ấy, tôi nghĩ thế. 

Cậu ấy chưa bao giờ dành ánh mắt cười với tôi bao giờ, cậu ấy chưa bao giờ để tôi xoa đầu và chỉnh lại mái tóc rẽ ngôi mà tôi bảo bồng bềnh mượt đen kia và chưa bao giờ dỗ dành tôi ngọt ngào và kiên trì như thế. Có lẽ vì tôi đã vô tình để cái cặp chiếm mất một chỗ trên ghế và đã giúp hai người gần nhau hơn chăng?

Nhưng tôi biết vì người cậu ấy thích không phải là tôi. Mỗi lần thấy hai người cười đùa, chẳng hiểu sao trong lòng lại như giông bão nhưng bên ngoài cố vờ như nắng ấm đầu xuân vậy.

Tôi tự hứa với mình, sẽ mau lãng quên tình cảm đơn phương này nhưng trách sao được, tôi là một cô gái có thể nói là không thay đổi được tình cảm của mình mỗi khi đã xác định thích người nào đó và tình cảm ấy cứ theo tôi đến những ngày cuối cùng của năm tháng thanh xuân.

Vị của thích, yêu và thương

Ngày chia tay cuối cấp, lớp tôi đã tổ chức đốt lửa trại dưới biển, nói với nhau những lời chưa nói, tôi rất muốn nói với người ấy rằng "Tớ thích cậu đã rất lâu rồi", nhưng sự yếu đuối và sợ hãi đã vội kéo tôi lại và thay bằng câu nói "Hai người là người mà tớ rất quý trong lớp, ngồi cùng bàn với các cậu ba năm tớ rất vui, hy vọng trên đường đời sau này, chúng ta sẽ sống hạnh phúc", nói xong câu nói ấy, tôi đã khóc.

Tôi không biết thật sự tôi đã khóc vì điều gì, vì ngốc nghếch thích một người nhưng không dám nói hay vì bản thân cảm thấy tự ti vì chính mình nên mới thiếu dũng khí đến như vậy?

Tất cả là những câu hỏi tu từ của cô gái đơn phương dành cho chính cô của những ngày tháng thanh xuân học trò và cũng là mảng màu đẹp nhất trong những mảng màu ghép lại của thuở cắp sách đến trường vô lo vô nghĩ. 

Dù sau này năm tháng trôi qua, khi vô tình gặp lại, cậu vẫn là chàng thiếu niên có nụ cười ngọt ngào nhất. Cảm ơn vì đã làm cho những tháng ngày học trò vô tư của tôi trở nên rực rỡ và trở thành một miền ký ức tươi đẹp của sau này. Cảm ơn cậu, chàng trai.

Chương trình được thực hiện bởi nhóm blogradio

Giọng đọc: Hà Diễm

Sản xuất: Thanh Lam

Thiết kế: Hương Giang

Mời xem thêm chương trình:

Điều hối tiếc nhất thanh xuân

 

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top