Phát thanh xúc cảm của bạn !

Replay Blog Radio: Có bao giờ tôi cũng yêu em?

2020-12-11 00:05

Tác giả: Giọng đọc: Sand

Bạn thân mến! Khi đang có một thứ gì đó trong tay người ta thường không biết giữ gìn, trân trọng, để rồi khi mất đi rồi mới thấy tiếc nuối. Tình yêu chính là thứ báu vật mà nhân duyên đặt vào tay chúng ta, nhưng có bao nhiêu người biết nắm lấy cơ hội ấy vào đúng thời điểm? Trong Blog Radio của tuần này, mời bạn lắng nghe truyện ngắn Có bao giờ tôi cũng yêu em của tác giả Cá Rô.

Văn phòng mới của công ty nằm ngay ngắn trên trên đường Thạch Bài, một con đường ven hồ khá đẹp trong thành phố.Cũng kể từ lúc công ty chuyển về đây tôi bắt đầu có một thói quen mới đó là uống cà phê buổi trưa, nhưng không phải trong phòng nước của công ty mà là ở quán cà phê có cây Dương liễu cổ thụ sát bên dưới.

Đằng sau cánh cửa sắt khép hờ một nửa, ngôi nhà ven hồ vẫn nằm lặng im khuất sau cây liễu già rủ chấm đất, khoảng sân nhỏ được bày những bộ bàn ghế bằng gỗ, từng chậu hoa mẫu đơn chúm chím xếp sát nhau tạo ra nhiều khoảng không gian riêng biệt. Chẳng ai biết rằng, ngôi nhà này, giờ đây là quán cà phê mang cái tên kỳ lạ Biển Trúc ấy trước kia chính là nơi mà em đã sống.

Em…

Người con gái tôi đã từng làm tổn thương…

blogradio_cobaogiotoicungyeuem

Nhiều năm về trước, có lẽ là 8 năm, cũng có lẽ là 10 năm hoặc lâu hơn thì phải, tôi  không còn nhớ rõ nữa, em đã đem lòng yêu tôi, yêu gã trai trẻ hào hoa mang vẻ ngoài lạnh lùng làm xiêu lòng biết bao cô gái. Hồi ấy, không phải tôi tự nhận, mà do từ khi sinh ra mọi người vẫn nói tôi là một gã đẹp trai, thế nên tôi luôn có tư tưởng mặc định rằng tôi đẹp. Tôi tự cho mình cái quyền đón nhận tình cảm của ai đó một cách hân hoan nếu tôi thích hoặc ném trả cho người ta một cách phũ phàng nếu tôi chẳng ưa.

Tôi biết yêu từ rất sớm, yêu thì nhiều, mối tình nào cũng ngọt ngào và tha thiết lắm nhưng chân thành ra để mà giãi bày thì tôi có hiểu cái gì là tình yêu đâu, vì từ trước đến nay chỉ có các cô gái theo tôi chứ tôi nào đâu biết theo các cô gái. Vậy thì làm sao tôi hiểu được hai từ trân trọng nó có ý nghĩa thế nào trong tình yêu? Và em là một trong số những cô gái đó, những cô gái mang tình yêu của mình trao vào tay kẻ hời hợt như tôi…

Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên gặp em ở đám cưới của một người bạn, em mặc chiếc váy màu xanh mềm mại, bẽn lẽn đằng sau cô dâu chú rể, thỉnh thoảng em lại quay sang nhìn tôi rất chăm chú Khi chú rể chuẩn bị đưa cô dâu ra xe thì trời đổ mưa rào, em nhìn lên mái hiên ướt mưa vẫn đang nhỏ giọt và lẩm bẩm “Người ta bảo mưa như vậy là có lộc, cuộc đời cô dâu chú rể sẽ sung túc hạnh phúc...” Tôi ngạc nhiên vì câu nói hết sức vớ vẩn đó của em, em cười, đôi má ửng hồng rồi ngại ngùng quay mặt đi.

1eee88a1e06b960b0a0585ce715d6f9f

Sau này khi vô tình gặp lại em ở lớp học tiếng Pháp tôi và em mới làm bạn của nhau.Thì ra em không nhút nhát như tôi nghĩ, ngược lại còn rất sôi nổi và hòa đồng.Thông minh, lém lỉnh là hai từ tôi dùng để miêu tả về em những lúc tôi vui.Phiền phức, hậu đậu là những điều  không thể thiếu nhằm phản ánh con người em mỗi khi tôi bực dọc.Em lúc nào cũng lẽo đẽo theo tôi một cách tự nguyện và ngốc nghếch, cũng chẳng ngoa nếu hồi ấy tôi nói rằng em giống như cái bóng của tôi.

Suốt chừng ấy thời gian quen nhau, em chưa bao giờ nói rằng em thích tôi hay em yêu tôi nhưng hành động của em thì luôn ngược lại. Ngày sinh nhật của tôi năm đó em tặng cho tôi một cuốn sách có tựa đề “Khoảng cách rất xa, nỗi nhớ rất ngọt”, bên trong cuốn sách kẹp một bông hoa khô màu xanh đã bạc, em bảo đó là hoa Diên Vỹ. Tôi hỏi em tại sao lại là hoa Diên Vỹ, em đan những ngón tay vào nhau làm điệu bộ suy nghĩ rồi bảo “Vì em là cô gái tháng hai, hoa Diên Vỹ tượng trưng cho những cô gái sinh vào tháng hai…”

Tôi lật mấy trang đầu trong cuốn sách rồi nhìn em: “Vậy là em tặng em cho anh?”

Em không nói gì, lại cười thật lớn rồi bước dọc theo con đường ven hồ trở về nhà.

Con đường mùa đông vắng những bóng người, chỉ có ánh đèn nối tiếp ánh đèn. Em, cô gái đội mũ quàng khăn len màu đỏ trong mùa đông ấy cứ bước đi về phía trước mà chẳng hề để ý rằng tôi vẫn còn lại phía sau.Và đó là lần đầu tiên, lần đầu tiên trong đời tôi học làm cái bóng bước sau em. 

thanh_xuan_4

Lớp học tiếng Pháp ngày Valentine chỉ vỏn vẹn vài mống người, trong đó có tôi và em. Cả buổi học em cứ ngồi hì hụi tô vẽ cái gì đó mà chẳng thèm để ý đến xung quanh, kể cả tôi. Đến cuối buổi khi mọi người chuẩn bị ra về hết thì em vẫn cố nán lại, em kêu tôi chìa tay ra. Em dán một miếng đề can nhỏ xíu lên tay tôi, bên trong có dòng chữ “Của tôi” được viết rất nắn nót, em cười giòn tan rồi thì thầm “Anh thuộc về em! đã kí tên đóng dấu”.

Em không bao giờ hỏi về những cô gái khác có mặt trong cuộc sống của tôi, còn tôi chẳng biết từ khi nào đã bắt đầu coi em là một phần cuộc sống của mình, không phải là một phần yêu đâu, là một phần chia sẻ. Khi tôi vui thì chẳng bao giờ tôi nhớ ra em là ai, chỉ đến lúc tôi buồn tôi mới biết là em vẫn ngồi đấy đợi tôi, đợi chờ một thứ tình cảm hời hợt ở nơi tôi.

Có lần say rượu, tôi đã hét vào mặt em rằng em là đồ phiền phức, sao em lúc nào cũng bám lấy tôi thế, tôi đâu có thích em mà em cứ phải thân làm tội đời quanh quẩn bên cuộc sống của tôi? Lúc đó em nhìn tôi rồi lạnh lùng đáp “Đã có khi nào em nói với anh rằng em thích anh hay em yêu anh rồi à? Sao mà em không biết?” rồi quay lưng bỏ đi. Tôi như bị giội một gáo nước lạnh vào mặt, men rượu trong người dường như đóng băng trước câu nói đó của em, bản tính kiêu ngạo từ trước đến nay trong tôi cũng trở nên ngơ ngác. Tôi chạy theo lôi tay em lại bất chấp cổ tay em đang đỏ ửng lên trong bàn tay tôi, tôi ôm chặt lấy em, ôm chặt như sợ em sắp biến mất ngay trước mắt mình. Vội vàng và chớp nhoáng, tôi đặt một nụ hôn ấm nóng vẫn còn hơi rượu lên môi em nhưng hình như em không hề mảy may để ý đến điều đó.

thanh_xuan_3

Em nhìn tôi lạnh nhạt rồi lại bỏ đi. Đó là lần thứ hai em bỏ tôi lại một mình.

Vậy đấy!

Em và tôi cứ bên nhau…

Nhưng… không phải người yêu…

Cũng chẳng phải một cặp

Sự ràng buộc giữa hai kẻ điên khùng chúng tôi vô hình, vô hình đến nỗi chính chúng tôi cũng không biết định nghĩa nó thế nào, gọi tên nó ra sao.

Thành phố chúng tôi sống ở rất gần biển, thỉnh thoảng có những buổi chiều muộn tôi và em hay cùng nhau tới đó, không phải để tắm biển, không phải để đi dạo biển, chỉ là ngồi vắt vẻo từ một góc trên cao để ngắm nó mênh mông khơi xa. Những lúc như thế em giống như một con người hoàn toàn khác, không còn lém lỉnh sôi nổi nữa mà nhẹ nhàng và sâu lắng, hệt cái lần đầu tiên tôi đứng gần em dưới mái hiên ướt mưa trong đám cưới của anh bạn ngày nào.

Tôi hỏi em về ý nghĩa chiếc mặt dây chuyền có dòng chữ Iris mà em đeo trên cổ, vì tôi nhớ đó là tên một vị thần. Em bảo Iris là tên của một nữ thần, nữ thần này là người đem những thông điệp gửi từ Thiên đường xuống cho con người, rằng mỗi người chúng ta đều mang trong mình một mảnh của Thiên Đường, và nó cũng là tên một loài hoa, hoa Diên Vỹ. Em sinh vào tháng hai, tháng của hoa Diên Vỹ.

Tôi vẫn say sưa lắng nghe câu chuyện mà em kể, gió biển thổi mạnh từng đợt thổn thức,  dưới xa kia sóng vẫn đều đều táp vào bờ. Tôi nhìn em, cô gái của tôi ơi, cô gái tháng hai, em kiếm tìm gì ở nơi tôi chàng trai mang tên Gió? Phải chăng là một thứ tình cảm quá xa vời, giống như bóng hình của gió…

Một ngày, tôi bị tai nạn khi đi nghiệm thu cho công trình của công ty, hình ảnh cuối cùng tôi còn nhớ được trước khi người ta đẩy tôi vào phòng phẫu thuật là khuôn mặt nhoe nhoét nước mắt của em, em chạy theo tôi, hoảng sợ đến ngây dại.

Bác sĩ nói tôi bị gãy xương sườn, rạn xương đùi và chấn thương đa phần mềm, phải nằm viện một thời gian. Sau phẫu thuật tôi được chuyển từ phòng hồi sức về phòng bệnh thường, và đúng như tôi đoán, em đã ở đó đợi tôi. Em chăm sóc tôi tỉ mỉ như chăm một đứa trẻ, em học nấu tất cả những món ăn mà tôi thích hay những thứ mà bác sĩ nói rằng sẽ tốt cho sức khỏe. Em thức đêm cùng những cơn đau của tôi, em hứng chịu cả những bực dọc vớ vẩn do chính tôi gây sự. Kì lạ thay em không hề bỏ đi như những lần trước nữa.

thanh_xuan_2

Một cô bạn gái cũ của tôi đến thăm, thật ra tôi cũng không biết có nên gọi cô ấy là bạn gái cũ hay không bởi vì mối quan hệ của chúng tôi thật ra cũng không có gì quá đặc biệt. Cô ấy làm cùng công ty với tôi, chúng tôi đã có một thời gian bên nhau, không đủ dài nhưng đủ để hiểu điều cô ấy cần. Đại đa số các cô gái đến với tôi vì tôi có vỏ bọc bên ngoài ưa nhìn, vì tôi có một sự nghiệp đang rộng mở, chỉ là đại đa số thôi chứ không phải tất cả, cô nàng này là một ví dụ. Dù biết rằng sẽ không thể thay đổi được gì nhưng nhiều lúc cô ấy vẫn tỏ ra không chấp nhận sự thật này và cố bấu víu vào chút ràng buộc còn sót lại. Cô ấy hỏi tôi về con bé hay lẽo đẽo bên tôi suốt cả năm nay, có phải là con bé đó thích tôi không? Rằng cái con bé ấy có gì tốt nào? Một tràng câu hỏi hậm hực của cô ta về em chĩa vào tôi khiến cho anh bạn nằm cùng phòng bệnh và cô y tá đang thay thuốc truyền đứng bên cạnh cũng phải liếc nhìn chúng tôi e ngại.

Cô ta cứ tuôn một tràng giống như bắn đạn vào cái thân thể đang bất động vì bó bột của tôi, tôi định không trả lời nhưng rồi vẫn nói vu vơ rằng cô ta đừng quan tâm đến em làm gì, em thích ngốc nghếch như vậy thì kệ em thôi, tôi cũng chẳng bao giờ có ý định yêu con gái như em, cái kiểu con gái sống nội tâm chỉ dễ khiến người ta thấy mệt mỏi. Tôi nói mà chẳng hề để ý rằng em đã đứng ở cửa phòng từ lúc nào.

Em nhìn tôi, nước mắt ứa ra từ khóe mi, em đặt cặp lồng cháo lên trên bàn. Giây phút ấy, tôi không thấy trái tim em đau đớn nhưng lại nhìn thấy cả thế giới đã vỡ vụn trong đôi mắt em. Em bảo khuyết điểm lớn nhất của một người không phải là ích kỷ, đa tình hay phóng túng…mà là cứ cố chấp đi yêu một người mà biết rằng người ấy sẽ không bao giờ yêu mình, em lặng lẽ bỏ đi trước ánh mắt tội lỗi của tôi và cái nhìn thương hại của cô y tá.

thanh_xuan_1

Cô y tá ấy nhìn tôi rất lạ, giống như cách mà người ta hay nhìn những kẻ vô ơn. Cô ta xách đống vỏ chai truyền ra ngoài, trước khi đi không quên ném lại một câu nói khiến cho tôi sững sờ

“Hôm cậu nhập viện, cô gái ấy chính là người đã cho cậu máu”.

Từng dòng máu đang chuyển động căng tràn khắp cơ thể tôi nóng ran, trong đó có cả dòng máu của em, dòng máu của thứ tình yêu mang tên cố chấp mà em đã đặt vào tay tôi và rồi tôi phũ phàng với nó không thương tiếc.

Em đã bỏ đi, lần thứ ba em bỏ đi và cũng là lần cuối cùng tôi nhìn thấy em.

Suốt thời gian nằm viện tôi tìm mọi cách để liên lạc với em nhưng đều bất thành, tôi sống trong những tháng ngày day dứt vì tổn thương mình đã gây ra cho em.Tôi lừa dối chính bản thân mình rằng tôi đâu có thích em nhưng sự thật thì ngược lại.Tôi thích em, thích em ngay từ cái lần đầu tiên em thì thầm vào tai tôi ở lớp học tiếng Pháp rằng “Anh thuộc về em, đã kí tên đóng dấu!” Nhưng vì từ trước đến nay tôi vẫn chỉ lao vào những cuộc tình tha thiết da diết ấy của mình như một thứ quán tính chứ tôi đâu có hiểu được ý nghĩa đích thực của tình yêu, nên làm sao tôi hiểu được cách nâng niu trân trọng nó.

Tôi đi tìm em, đi tìm cái bóng của tôi trong vô vọng mà không hề nhận ra rằng chính tôi mới là kẻ đang cố đuổi theo cái bóng của em, của chính em chứ không phải ai đó khác.

Ngôi nhà ven hồ có cây liễu già rủ bóng của gia đình em đã khóa trái cửa, tất cả những người quen bạn bè của em cũng chỉ nhìn tôi lắc đầu nói rằng lâu rồi không gặp. Em biến mất khỏi cuộc sống của tôi, biến mất hoàn toàn. Mặc cho tôi ra sức kiếm tìm, mặc cho cảm giác bị phũ phàng thấm đẫm dần con người tôi theo tháng năm, mặc cho bốn mùa trong năm tháng hai vẫn dành cho em thì em cũng chưa một lần trở lại. Rất lâu sau này, một người bạn của em nói cho tôi biết cả gia đình em đã di dân qua CH Séc sống cùng người anh trai cả, lúc ấy tôi mới thôi không còn kiếm tìm.

ben-anh

Nhiều năm qua đi, tôi giờ đã là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi. Tôi thành công trong sự nghiệp, tôi vẫn là một gã hào hoa trong mắt các cô gái nhưng tôi còn độc thân. Tất nhiên em không phải là lí do duy nhất khiến tôi đến giờ này vẫn độc thân, chỉ là sau em tôi vẫn chưa tìm thấy được một nửa thực sự của mình. Tôi không còn ném thời gian vào những cuộc tình vô bổ như trước, tôi dành nó cho công việc.

Thế rồi mãi đến gần đây khi công ty của tôi chuyển địa điểm làm việc về ngay sát ngôi nhà cũ của em thì ý nghĩ đó lại xuất hiện, ý nghĩ muốn đi kiếm tìm em.

Trưa nào tôi cũng ngồi ở chiếc bàn gỗ kê ngay dưới gốc cây liễu già trong quán cafe ấy, nghe nhạc, thưởng gió hồ và nhâm nhi một tách cafe không đường. Tôi tự biến mình thành một kẻ ngu ngốc ở cái tuổi xấp xỉ 35 để ngồi đây chờ đợi em, như cách mà nhiều năm về trước em vẫn chờ đợi tôi.

Dù biết gần mười năm qua đi em giờ đã là người phụ nữ ngoài ba mươi, cũng có khi đã lấy chồng sinh con và có một cuộc sống hạnh phúc, nhưng không hiểu sao tôi vẫn muốn gặp lại em …dù chỉ một lần thôi cũng được. Vì tôi có một linh cảm rất lạ rằng em đang ở ngay đây thôi, rất gần bên tôi…

Nhiều lần tôi cố dò hỏi nhân viên trong quán về chủ nhân của ngôi nhà, về người chủ của quán Café này, hay một ai đó có tên giống tên em nhưng chỉ nhận được những cái lắc đầu không biết. Họ nói bà chủ quán Cafe tên Trúc, Trúc trong từ Biển Trúc, cũng là tên của quán. Tôi lẩm bẩm cái tên đó trong đầu,“ Biển Trúc” một cái tên lạ hoắc và rất khó nghe, quan trọng hơn là nó không hề có một chút gì liên gian gì đến em.

Tháng hai mưa xuân tầm tã, tôi không còn ngồi uống café ở cái bàn gỗ đó nữa. Từ trên cao nhìn xuống cây liễu già đang đâm những chiếc lá xanh nõn, mỏng dính. Rất vô định tôi mở máy tính và gõ từ Iris trên một trang tìm kiếm, hàng loạt những kết quả hiện ra liên quan đến vị nữ thần mang tên Iris và loài hoa ấy. Tôi nhấn vào một trang web có cái tên khá đặc biệt là ngôn ngữ loài hoa và bắt đầu đọc những câu chuyện về loài hoa này. “Hoa Diên Vỹ hay còn có tên gốc Hán khác là hoa Biển Trúc, được xem như sứ giả mang đến những điềm lành, niềm hi vọng…” 

Từng dòng chữ đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, tôi thậm chí không dám tin vào những gì mình đã đọc. Quán café Biển Trúc, tôi biết rằng mình đã tìm thấy em, đó chắc chắn là em…

Tôi bước vào không gian bên trong của quán, đó là lần đầu tiên tôi bước vào đó mặc dù cả tầng một và tầng hai của ngôi nhà đều là quán Cafe. Căn phòng sơn màu xanh nhạt được trang trí đơn giản đẹp mắt, suốt dọc cầu thang dẫn lên tầng 2 treo đầy những bức ảnh chụp hoa Diên Vỹ, ngay sát góc tường là chiếc giá sách với đủ thế loại, cạnh cửa sổ còn đặt một lọ hoa bằng pha lê rất to, bên trong cắm đầy những cành hoa tươi màu xanh đậm đã nở xòe hết cánh.

con_giap_3

Tôi hỏi nhân viên trong quán về cô chủ tên Trúc, cậu nhân viên đó chỉ tay về phía lọ hoa đặt gần cửa sổ và bảo rằng cô ấy chỉ đến đây một tuần một lần duy nhất vào sáng thứ bảy, cô ấy mang những cành hoa kia đến.

Thứ bảy cuối cùng của tháng hai, trời không mưa và mặt hồ lộng gió. Một người phụ nữ trẻ tay ôm một những cành hoa Diên Vỹ được bọc giấy báo cẩn thận ở bên ngoài bước vào, cô ấy nở nụ cười với những nhân viên trong quán, trên cổ cô ấy đeo sợi dây chuyền có chiếc mặt khắc 4 chữ cái I.R.I.S. Đôi mắt cô lướt qua tôi rồi bất chợt dừng lại, khoảnh khắc bỗng lặng đi, người phụ nữ ấy đúng là em.

Em đặt những cành hoa xuống chiếc bàn tôi đang ngồi, em nhìn tôi bằng ánh mắt đằm thắm của người phụ nữ đã bước qua tuổi ba mươi. Em không hỏi gì về cuộc sống của tôi, chỉ mỉm cười. Còn tôi, sau bao năm đuổi theo một cái bóng để kiếm tìm em cuối cùng cũng đã tìm ra em. Cảm xúc trong lòng tôi như bị xáo trộn, câu hỏi duy nhất tôi có thể hỏi em đó là “Em có biết bao năm nay tôi vẫn đi tìm em không?”

Nhưng… Em chỉ im lặng.

Em khép hàng mi dài xuống, nắm hờ bàn tay của mình, trên ngón tay áp út của em tôi nhìn thấy một chiếc nhẫn, là nhẫn cưới của em với một người đàn ông khác. Thì ra em đã kết hôn và quay về Việt Nam được ba năm nay, em đã làm vợ của một người đàn ông rất yêu em, làm mẹ của những đứa con xinh xắn được sinh ra từ kết tinh của tình yêu ấy.

Những kí ức dần tan ra, nó quện vào những bông hoa màu xanh gói trong tờ giấy báo cũ, nụ cười bình yên của em vẫn đọng lại, xen lẫn với thứ ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ.Tôi từ biệt em, đôi chân nặng trĩu…

Đường ven hồ cứ dài mãi, tôi thì cứ bước đi, đi mà không biết rằng mình đi một vòng lại trở về chính điểm xuất phát. Tôi tìm ra em để nói những lời trong lòng mình khi đã quá muộn, nhưng biết đâu đó chỉ là với riêng tôi thôi. Còn với em, từ bỏ một tình yêu năm nào cho đi mà không được đáp lại có khi lại là đúng đắn. Em xứng đáng được hạnh phúc như thế, bên người đàn ông mà em yêu.

Khoảng cách giữa đoạn đường tôi đứng và ngôi nhà ven hồ cứ xa mãi, cuối cùng chỉ còn lại một vệt ảo ảnh nhỏ.

Tôi vẫn bước đi…

Tôi tự hỏi mình rằng

Cuộc đời này…Nếu có “nếu như”

Nếu tất cả quay lại từ đầu…

Liệu có bao giờ tôi nói rằng “Tôi cũng yêu em…?”

Tác giả: Cá Rô

Giọng đọc: Sand

Thực hiện: Hằng Nga

Thiết kế: Hương Giang

Xem thêm:

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top