Con đường về nhà
2025-11-25 14:45:00
Đêm hôm đó, Minh không ngủ được. Nằm nhìn trần nhà, cậu tự hỏi: "Mình đã bỏ lỡ bao nhiêu bữa cơm gia đình? Đã bao lâu rồi chưa được ôm ba, ôm mẹ?" Nước mắt cứ thế chảy dài trên gối.
Vẫn muốn làm con gái của ba
2025-11-20 15:00:00
Đã rất nhiều lần nó muốn hỏi ba về mẹ nhưng nó biết làm thế sẽ khơi dậy vết thương lòng nơi ba. Bởi vào tình cờ một buổi tối, nó vô tình thấy ba nó lôi một tấm hình cũ ra xem và khóc. Có lẽ, đây là lần đầu tiên nó thấy ba nó khóc nhiều đến vậy.
Kí ức tuổi thơ
2025-11-12 16:00:00
Những tiếng khóc òa chạy về nhà thay đồ thật nhanh rồi dặt dẹo nằm sấp lên bộ ngựa hay bộ vạt để chờ hỏi tội. Trẻ quê chúng tôi ai không lớn lên như vậy xem như mất đi một miền ký ức thú vị.
Hạnh phúc khi được làm mẹ
2025-11-10 10:35:00
Câu nói của ba vẫn còn in sâu trong đầu mẹ: "Em đã quá vất vả rồi, và cảm ơn em đã mang con đến bên anh". Điều mẹ vui mừng không phải vì con là con trai để hoàn thành tâm nguyện của bà nội mà vì mẹ đã được làm mẹ. Điều mà từ rất lâu rồi mẹ luôn mong chờ.
Tổ ấm bắt đầu từ sự thấu hiểu
2025-11-07 10:00:00
Lần đầu tiên, Mai thấy lòng trùng xuống. Hóa ra, đằng sau những lời nhắc nhở kia là sự quan tâm. Tối hôm đó, bà Lan rót cho Mai một chén trà, ngồi thủ thỉ: “Con biết không, thời mẹ mới lấy chồng, mẹ cũng chẳng hợp với bà nội của Hùng đâu. Nhưng dần dần, nhờ bà dạy mà mẹ mới biết cách cư xử, mới có thể đi dạy học mà vẫn giữ được gia đình êm ấm.”
Ba mẹ ơi
2025-11-06 16:55:00
Trân thấy bây giờ trẻ con hay là các con đang cấp hai cấp ba đều thông minh và các con luôn có những chính kiến riêng, rất đáng để ba mẹ để những người lớn chúng ta suy ngẫm. Mà đa số gần như các bậc ba mẹ đều áp suy nghĩ và ý muốn của mình vào con, nhiều ba nhiều mẹ còn mặc nhiên quyết định hết tất cả mọi việc liên quan đến con mà không thử nghe xem con muốn gì, con vui con buồn ra sao.
Một thoáng thu quê
2025-11-03 14:45:00
Năm tháng như làn khói sương, dặt dìu tiếng võng. Tóc cha mẹ nay đã bạc trắng đầu vì sương gió, năm tháng cơ cực, vất vả, toan lo, hy sinh cho các con. Bà nay đã về với tổ tiên. Ở cõi Bồng lai chắc bà cũng đang dõi theo con cháu. Bà chẳng thể về nhưng trong sâu thẳm tâm con bà vẫn luôn hiện hữu, mãi theo con đến suốt cuộc đời.
Điều ước của mẹ
2025-10-31 16:05:00
Bao lần mẹ đã tự hỏi có phải mẹ đã làm gì sai không? Sao ông trời lại bất công với mẹ như vậy? Trong khi con vẫn còn quá trẻ mà và chưa thực hiện được tất cả những việc mà con muốn làm. Vậy mà con lại sắp phải rời đi. Ngày mẹ cầm tờ kết quả trên tay mà nước mắt mẹ rơi không ngừng.
Cha và con
2025-10-28 10:50:00
Con còn nhớ mỗi khi tới ngày lãnh lương là ba đều mua thật nhiều kem vị bạc hà và socola để vào ngăn đá tủ lạnh cho con. Bởi ba biết rằng khi đi học về con sẽ mở cái tủ lạnh đầu tiên. Và khi con bị điểm thấp, người đầu tiên con tìm là ba và ôm ba để ba an ủi con. Nhưng giờ thì chẳng con nữa rồi. Dẫu con có mệt mỏi hay buồn thì chỉ còn mẹ mà thôi.
Mùa vu lan - mùa của lòng biết ơn
2025-10-24 16:20:00
Có lẽ tình thương là thứ đáng giá nhất trong cuộc đời này, nó làm tan chảy lớp băng phủ kín trái tim của người cha già nghiêm khắc; nó làm tấm lòng bao la của người mẹ thấu hiểu, cảm thông để từ đó ba mẹ cắn răng chấp nhận và dang rộng vòng tay để ôm ấp đứa con lầm lạc và đứa cháu đáng thương khi chưa kịp chào đời đã không thấy mặt bố.
Ai cũng cần có hạnh phúc riêng mình
2025-10-23 10:05:00
Ngày ba mẹ ly hôn, mẹ khóc rất nhiều bởi bao năm qua mẹ đã chịu nhiều khổ cực và luôn hết lòng chăm lo cho gia đình nhỏ đến gia đình chồng. Chưa bao giờ con thấy mẹ than thở điều gì hết. Ba không níu kéo và chấp nhận nguyện vọng của mẹ, bởi ba biết dù ba có làm gì cũng không thể thay đổi quyết định của mẹ.
Mệt mỏi quá hãy về nhà
2025-10-14 15:22:39
Làm người lớn là một hành trình kỳ lạ. Ta phải tự trang bị cho mình chiếc áo giáp kiên cố, học cách mỉm cười khi lòng rối bời, và luôn phải giữ cho đôi chân vững vàng trên con đường đầy chông gai. Ta gọi đó là trưởng thành, là bản lĩnh. Nhưng có những ngày, gánh nặng của chiếc áo giáp ấy đè nặng lên bờ vai, khiến ta chỉ muốn gục ngã và xin được nghỉ phép khỏi cuộc đời bận rộn. Nếu một ngày em cảm thấy việc làm người lớn thật mệt mỏi, khi những nụ cười chuyên nghiệp đã cạn kiệt và những cố gắng dường như không còn ý nghĩa… hãy trở về nhà.




















