Sài Gòn trong tuổi thơ tôi
2016-11-12 01:25
Tác giả:
Có bao giờ giữa đất Sài Gòn bon chen, ta lại cảm nhận được sự đằm thắm và dịu ngọt của một thức giản đơn thường ngày, song lại rất đỗi đặc trưng, gợi ta nhớ về tuổi thơ trọn vẹn, êm ả và bình dị! Để rồi từ đó nhớ về một vùng đất nuôi lớn ta theo một cách rất riêng! Ừ thì Sài Gòn - là cây kẹo bông gòn nhỉ?
Hôm nay đèo mẹ qua chiếc cầu giáp ranh hai quận nhỏ ngoại thành của Sài Gòn, mới cảm thấy thong dong và dễ chịu bởi cái nắng um um, không đốt cháy da thịt người cưỡi xe, chỉ là hâm nóng và đủ thắp sáng những căn nhà cao tầng xa xa bên nhánh sông lớn!
Tôi quay sang bảo mẹ:
“Giống Đà Lạt mẹ ha, mờ mờ, lạnh lạnh, chờ 5-10 năm nữa rồi mình lên Đà Lạt sống luôn hen!”
Mẹ cười:
“Tháng 11 rồi mà, lập đông rồi, để tao ráng sống tới khi đó, sợ sống không nổi!”
Tôi đắn đo:
“Mới có 50 tuổi mà, còn 50 năm nữa lận mà, mẹ cứ lo xa!”
Hai mẹ con in hai cái bóng nhạt trên thành cầu, nghe gió thổi vi vu bên tai mát rượi, muốn gợn tí trắc ẩn cũng không được, bởi Sài Gòn hôm nay dễ chịu quá, chiều lòng người quá! Mọi khi đi 5 mét cũng thấy xa, hôm nay đi gần 3 cây số mà cứ tưởng mới trèo lên xe. Lượn lờ một vòng, tôi lại mắc nghĩ về cái tên gọi của cái chốn này.
Tôi có biết đến Sài Gòn qua việc giải thích ngữ từ Hán - Nôm. Là do ghép với từ “Sài” (gỗ) trong tiếng Hán và chữ “Gòn” trong tiếng Nôm (cây bông gòn): Là do khu vự này ngày trước có rất nhiều loại cây này, như một đặc trưng của vùng, mà người xưa nhìn vào, người ta lại đặt để như vậy (Dù đó chỉ là một trong những giả thiết về tên gọi của thành phố này). Nhưng trong tôi, dù có sống ngót 20 năm cũng có thấy cây bông gòn được mấy lần, nên cho tôi gọi nó bằng cái tên đặc trưng theo cách của tôi: Sài Gòn là cây Kẹo bông gòn!
Nhìn mấy đứa em nó tranh nhau xé cái cây kẹo gòn mà lòng không yên, chắc không kiềm chế là nổi thú tính vô xé phụ! Mấy cây kẹo bông xanh đỏ đầy màu sắc, khá khen cho ai nghĩ ra món này, vừa hay lại vừa ngon, nhìn cứ như đưa cái que lên trời rồi guộn mây vào vậy. Nhìn qua thì bông xốp đáng yêu không tả nổi, xé ra rồi đưa vào miệng lại gọn ơ, mà ngọt ngào vô cùng tận. Mà thích nhất là ăn trước đầu ngọn gió, gió thổi bạt tới đâu là dính liền tới đó, phải dùng lưỡi lấy hết phần đường quanh miệng, ở tay, chứ bỏ sao đặng!
Mấy cái trò vui của tụi nhỏ tôi cũng đã từng, thậm chí còn hơn thế. Lúc nhìn cây kẹo lại nhịn thèm không nổi, có khi còn cắm mặt vào cái đống bông xốp ấy hít lấy hít để, rồi trưng cái mặt đầy đường cát ấy về ăn roi ăn chửi! Một ngày đi học vài ngàn, thì nhịn uống nước để mua kẹo, hay đòi chị hai mua cho! Nhà hai đứa nhưng cũng chỉ mua đủ 1 cây, bà chị đã nhường mình cả hơn nửa rồi mà vẫn thấy muốn ăn nữa, mà lúc ấy có biết là ngọt rồi sẽ béo như thế nào, mà là béo thật chứ hả?
Tôi không mong mình sống đủ đầy, không cần một tuổi thơ trọn vẹn, bởi đối với tôi, tôi đã thực sự hạnh phúc! Tôi yêu nơi tôi ở, yêu con đường tôi đi bộ mỗi ngày, thương mấy nhánh cỏ trót bị tôi bứt mấy lúc nhàn rỗi. Ừ thì ngoại thành nó không xô bồ hay ồn ào, nhưng cũng không phải là không có gì đặc biệt!
Như cái kẹo gòn vẫn còn đấy thôi, nhưng người lớn không ăn vì sợ bị gọi là con nít, vì sợ mút tay, vì sợ bị béo... Nhưng ai biết họ có thèm hay không chứ! Lũ con nít cứ khen ngon, nhưng là chúng nó nói thật, còn tôi bảo không ăn, nhưng trong lòng ngổn ngang.. Ôi người lớn ơi, suy nghĩ, che giấu làm chi, rồi cũng phải trải qua một ngày vui vẻ như bọn trẻ!
© Nhật Khoa – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Ngày tôi nghỉ việc hôm đó trời rất đẹp
Tôi đang có một công việc hành chính ổn định, một cuộc sống mà người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng thật bình yên, có gì đâu mà còn phải bứt ra thay đổi. Nhưng từng ngày trôi qua, tôi lại càng nhận ra đó không phải là chính mình. Tôi đã sống vì kỳ vọng của người khác quá lâu rồi.
Ngoài kia, họ yêu nhau vì điều gì?
Ông đẩy xe, khuân vài món đồ nặng Bà lặng lẽ quét sạch góc vỉa hè Năm giờ kém, hai người đã ở đó Đón bình minh, đón Sài Gòn nắng tỏa
Tiếng chim hót vang lừng
Chị Khánh xúc động nhìn con, điều làm chị vui không phải là cái giải nhì kia mà là con gái chị đã lớn lên đã chín chắn rất nhiều trong suy nghĩ và trong những hành xử đời thường. Chị tin con sau này sẽ còn tiến xa nữa, không chỉ là trong học tập hay ca hát, vì chị biết trái tim con chị biết rung động và biết yêu thương.
Những bước chân vội vã
Và cũng từ đó mà tình yêu thủ đô trong tôi cứ mãi lớn dần lên theo năm tháng, đến nỗi có một lúc tôi nhận ra tôi giống như là một người con của đất nước được sinh ra và lớn lên ngay tại thủ đô vậy đó.
Tình yêu của đất
Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.
Phù sa
Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.
Sóng
Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.
Tập lớn
Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.
Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân
Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.