Bật khóc giữa Sài Gòn
2016-11-05 01:17
Tác giả:
“Cho em một ly cà phê sữa ạ” – Tôi gọi nước rồi tìm một góc khuất trong quán để ngồi xuống. Mùi cà phê sữa thoang thoảng làm tôi bình tâm lại và bắt đầu nhìn lại những việc đã xảy ra ngày hôm nay. Hụt mất học bổng, bị chị bí thư của trường mắng vì công việc sơ sót, người yêu chia tay với lý do ngớ ngẩn “Anh thấy mình không hợp nhau”. Tôi cười tự giễu hôm nay hình như ông trời rất chiếu cố mình thì phải, cứ như bao nhiêu cái xui xẻo đều tập trung vào ngày này.
Tôi rất muốn tâm sự với ai đó, nhưng bạn thân thì học ở thành phố khác, bạn cùng phòng thì lại vừa cãi nhau, còn ba mẹ liên lạc với họ bây giờ chỉ làm họ lo lắng thêm cho tôi mà thôi, hình như không còn ai có thể chia sẻ nữa rồi. Đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn của bản thân tôi chợt nghe tiếng cười rộn rã. “Chủ nhật nên quán có vẻ khá đông khách nhỉ?” - Tôi thầm nghĩ. Ngồi bên trái tôi là một gia đình ba người, đứa con gái trạc tuổi tôi đang cười rất vui vẻ, tôi bỗng dưng muốn nghe thử họ đang nói chuyện gì.
“Đây là của ba, còn đây là của mẹ, lương làm thêm tháng đầu tiên của con đấy” – Cô gái ấy đặt hai hộp quà lên bàn.
Ba mẹ cô gái mở hộp ra rồi mắng yêu:
“Gớm, nuôi con gái hơn 20 năm, lần đầu tiên nhận được quà của nó”.

Tôi nhìn thấy trong hộp có hai món đồ rất giản dị: một chiếc ví nam và một cái áo nữ. Cô gái ấy bắt đầu kể cho ba mẹ mình rất nhiều điều, về việc học, về bạn bè, về những chuyện xảy ra gần đây của mình. Ba mẹ cô ấy lắng nghe rất chăm chú, đôi khi còn phụ họa thêm vài câu để làm câu chuyện thêm sinh động hơn. Bức tranh ấy thật đẹp. Tôi bỗng thấy hình ảnh của mình và gia đình mình trước đây phảng phất đâu đó trong khung cảnh ấy. Một suy nghĩ dần len lỏi trong tâm trí tôi, hình như có gì đó đã âm thầm thay đổi, bắt đầu từ khi nào tôi cũng không biết nữa. Có lẽ là khi tôi bước chân vào Sài Gòn.
Ba năm - thời gian không quá dài nhưng cũng không quá ngắn cho sự thay đổi, tôi không còn là tôi, không còn là con bé chỉ luôn chỉ biết hướng sự quan tâm đến gia đình. Tôi sinh ra và lớn lên ở một thành phố ven biển, gia đình tôi không quá khá giả, ba tôi là ngư dân, mẹ tôi thì quanh quẩn ai thuê gì làm nấy, gần 20 năm trời tôi lớn lên bằng đồng tiền chứa đầy mồ hôi và nước mắt của ba mẹ. Hình ảnh của sự vất vả ấy luôn in đậm trong tâm trí của tôi. Vì thế khi bước chân vào Sài Gòn học đại học tôi luôn mong muốn học thật giỏi, kiếm thật nhiều tiền để có thể tự lo cho bản thân mà để giúp đỡ ba mẹ một phần nào đó. Nhưng ai ngờ cái suy nghĩ ấy của tôi đã đẩy gia đình ra xa mình hơn. Những buổi học, những hoạt động đoàn thể, những buổi tụ tập với bạn bè, những công việc làm thêm dần cuốn lấy tôi và lấp đầy thời gian trống trải. Đã bao lâu tôi không gọi điện về cho ba mẹ nhỉ? Hình như lâu lắm rồi, cũng không nhớ nữa. Nếu có thì cũng chỉ là câu nói hời hợt trước những lời hỏi thăm của ba mẹ “Con không sao”, “Con ăn rồi”. Có lẽ bắt đầu từ khi tôi tự lo được cho bản thân mình không còn dựa vào gia đình nữa thì cũng là lúc một thứ gì đó trong tôi dần bị lãng quên.

Tôi đâu biết rằng tôi đã sai khi nghĩ rằng kiếm nhiều tiền sẽ làm ba mẹ bớt khổ. Chắc là lúc này đây ba mẹ tôi đã không khổ vì tiền nhưng lại đau vì họ nghĩ đứa con gái này đã sắp quên họ rồi. Bây giờ nhìn lại bản thân, từ khi nào tôi lại biết cười thật tự nhiên trước những điều không thích? Từ khi lại tỏ ra hứng thú trước những buổi trò chuyện mà tôi nghe không hiểu? Từ khi nào tôi không còn mua quà tặng ba mẹ nữa mà chỉ biết mua cho bạn bè, người yêu những món quà họ thích? Tôi đã sống hời hợt và vô tâm đến thế này đấy. Quên mất con người thật của mình, quên mất mình còn có gia đình, mình còn có một chỗ dựa. Tôi bỗng thấy những gì mình cố gắng thật vô nghĩa.
Gia đình ba người ấy rời khỏi quán. Không gian dần yên tĩnh lại. Ở một góc không ai nhìn thấy, tôi dần tự hỏi tôi là ai giữa Sài Gòn rộng lớn, một Sài Gòn không hương vị mặn mặn của biến, không có những cơn gió hiu hiu khi hè về, và hơn hết không có gia đình, không có bữa cơm mẹ nấu, không có người trách mắng mỗi khi về muộn, không có cái vuốt tóc đầy dịu dàng của ba. Một Sài Gòn mà con người phải ngụy trang bằng nhiều cái mặt nạ khác nhau làm tôi thêm cô đơn trống trải. Nhìn dòng người vội vã bước đi trong mưa tôi thấy mình thật nhỏ bé, bỗng dưng muốn khóc thật to, bỏ lại tất cả để tìm về chính tôi, tìm về gia đình tôi ngày xưa ấy nhưng giữa Sài Gòn rộng lớn này tôi biết tìm tôi, tìm gia đình ở đâu bây giờ.
Chiều mưa, tôi lạc giữa Sài Gòn.
© NH – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…





