Bật khóc giữa Sài Gòn
2016-11-05 01:17
Tác giả:
“Cho em một ly cà phê sữa ạ” – Tôi gọi nước rồi tìm một góc khuất trong quán để ngồi xuống. Mùi cà phê sữa thoang thoảng làm tôi bình tâm lại và bắt đầu nhìn lại những việc đã xảy ra ngày hôm nay. Hụt mất học bổng, bị chị bí thư của trường mắng vì công việc sơ sót, người yêu chia tay với lý do ngớ ngẩn “Anh thấy mình không hợp nhau”. Tôi cười tự giễu hôm nay hình như ông trời rất chiếu cố mình thì phải, cứ như bao nhiêu cái xui xẻo đều tập trung vào ngày này.
Tôi rất muốn tâm sự với ai đó, nhưng bạn thân thì học ở thành phố khác, bạn cùng phòng thì lại vừa cãi nhau, còn ba mẹ liên lạc với họ bây giờ chỉ làm họ lo lắng thêm cho tôi mà thôi, hình như không còn ai có thể chia sẻ nữa rồi. Đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn của bản thân tôi chợt nghe tiếng cười rộn rã. “Chủ nhật nên quán có vẻ khá đông khách nhỉ?” - Tôi thầm nghĩ. Ngồi bên trái tôi là một gia đình ba người, đứa con gái trạc tuổi tôi đang cười rất vui vẻ, tôi bỗng dưng muốn nghe thử họ đang nói chuyện gì.
“Đây là của ba, còn đây là của mẹ, lương làm thêm tháng đầu tiên của con đấy” – Cô gái ấy đặt hai hộp quà lên bàn.
Ba mẹ cô gái mở hộp ra rồi mắng yêu:
“Gớm, nuôi con gái hơn 20 năm, lần đầu tiên nhận được quà của nó”.

Tôi nhìn thấy trong hộp có hai món đồ rất giản dị: một chiếc ví nam và một cái áo nữ. Cô gái ấy bắt đầu kể cho ba mẹ mình rất nhiều điều, về việc học, về bạn bè, về những chuyện xảy ra gần đây của mình. Ba mẹ cô ấy lắng nghe rất chăm chú, đôi khi còn phụ họa thêm vài câu để làm câu chuyện thêm sinh động hơn. Bức tranh ấy thật đẹp. Tôi bỗng thấy hình ảnh của mình và gia đình mình trước đây phảng phất đâu đó trong khung cảnh ấy. Một suy nghĩ dần len lỏi trong tâm trí tôi, hình như có gì đó đã âm thầm thay đổi, bắt đầu từ khi nào tôi cũng không biết nữa. Có lẽ là khi tôi bước chân vào Sài Gòn.
Ba năm - thời gian không quá dài nhưng cũng không quá ngắn cho sự thay đổi, tôi không còn là tôi, không còn là con bé chỉ luôn chỉ biết hướng sự quan tâm đến gia đình. Tôi sinh ra và lớn lên ở một thành phố ven biển, gia đình tôi không quá khá giả, ba tôi là ngư dân, mẹ tôi thì quanh quẩn ai thuê gì làm nấy, gần 20 năm trời tôi lớn lên bằng đồng tiền chứa đầy mồ hôi và nước mắt của ba mẹ. Hình ảnh của sự vất vả ấy luôn in đậm trong tâm trí của tôi. Vì thế khi bước chân vào Sài Gòn học đại học tôi luôn mong muốn học thật giỏi, kiếm thật nhiều tiền để có thể tự lo cho bản thân mà để giúp đỡ ba mẹ một phần nào đó. Nhưng ai ngờ cái suy nghĩ ấy của tôi đã đẩy gia đình ra xa mình hơn. Những buổi học, những hoạt động đoàn thể, những buổi tụ tập với bạn bè, những công việc làm thêm dần cuốn lấy tôi và lấp đầy thời gian trống trải. Đã bao lâu tôi không gọi điện về cho ba mẹ nhỉ? Hình như lâu lắm rồi, cũng không nhớ nữa. Nếu có thì cũng chỉ là câu nói hời hợt trước những lời hỏi thăm của ba mẹ “Con không sao”, “Con ăn rồi”. Có lẽ bắt đầu từ khi tôi tự lo được cho bản thân mình không còn dựa vào gia đình nữa thì cũng là lúc một thứ gì đó trong tôi dần bị lãng quên.

Tôi đâu biết rằng tôi đã sai khi nghĩ rằng kiếm nhiều tiền sẽ làm ba mẹ bớt khổ. Chắc là lúc này đây ba mẹ tôi đã không khổ vì tiền nhưng lại đau vì họ nghĩ đứa con gái này đã sắp quên họ rồi. Bây giờ nhìn lại bản thân, từ khi nào tôi lại biết cười thật tự nhiên trước những điều không thích? Từ khi lại tỏ ra hứng thú trước những buổi trò chuyện mà tôi nghe không hiểu? Từ khi nào tôi không còn mua quà tặng ba mẹ nữa mà chỉ biết mua cho bạn bè, người yêu những món quà họ thích? Tôi đã sống hời hợt và vô tâm đến thế này đấy. Quên mất con người thật của mình, quên mất mình còn có gia đình, mình còn có một chỗ dựa. Tôi bỗng thấy những gì mình cố gắng thật vô nghĩa.
Gia đình ba người ấy rời khỏi quán. Không gian dần yên tĩnh lại. Ở một góc không ai nhìn thấy, tôi dần tự hỏi tôi là ai giữa Sài Gòn rộng lớn, một Sài Gòn không hương vị mặn mặn của biến, không có những cơn gió hiu hiu khi hè về, và hơn hết không có gia đình, không có bữa cơm mẹ nấu, không có người trách mắng mỗi khi về muộn, không có cái vuốt tóc đầy dịu dàng của ba. Một Sài Gòn mà con người phải ngụy trang bằng nhiều cái mặt nạ khác nhau làm tôi thêm cô đơn trống trải. Nhìn dòng người vội vã bước đi trong mưa tôi thấy mình thật nhỏ bé, bỗng dưng muốn khóc thật to, bỏ lại tất cả để tìm về chính tôi, tìm về gia đình tôi ngày xưa ấy nhưng giữa Sài Gòn rộng lớn này tôi biết tìm tôi, tìm gia đình ở đâu bây giờ.
Chiều mưa, tôi lạc giữa Sài Gòn.
© NH – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.





