Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có những ngày con chỉ muốn về nhà

2016-10-29 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Ở mảnh đất thị thành xa xôi, ở cái chốn đất khách quê người, ở cái nơi mà người ta chỉ gửi trao nhau những hẹp hòi hắt hủi… Đã có những lúc dường như con bất lực, con không biết phải làm sao để được lòng thiên hạ, để được người đời đối xử tử tế… Đã có lúc trong cái se se của mùa về chớm lạnh, trong cái ráo riết hối hả của một sớm thu qua, con đi trên phố mà thấy mặn mà những nhớ thương, chân bước chẳng đặng mà dạ muốn ở cũng chẳng đừng, lòng nôn nao một miền thương nhớ đã cũ mà hoài hướng vẫn còn vương… Đã có những lúc con muốn trở về với mẹ, với ba, với mái ấm lúc nào cũng ắp đầy yêu thương, dẫu chẳng nói ra nhưng vẫn âm thầm lặng lẽ, giấc ngủ bình yên khi có mẹ chở che!

***

Những ngày cuối thu,vào những hôm mà Đà Nẵng lạnh tê bởi những cơn mưa cuối mùa, con sẽ lại bắt gặp đâu đó trên đường, những người già, mình co ro trong chiếc áo mưa mỏng manh năm, mười ngàn. Đầu đội chiếc nón rách, hứng trọn vẹn cơn mưa. Đôi vai gầy xanh run run khe khẽ, cố chống chọi với những đợt gió tàn nhẫn đến buốt cả tim... Chợt chạnh lòng nhớ về nơi chôn rau cắt rốn, ở nơi đó, có những người thân thương vẫn từng ngày làm lụng vất vả, "bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” chỉ cốt cóp nhặt từng đồng tiền lẻ chờ đến tháng gửi vào cho con! Chỉ để cố giấu giếm đi bao nỗi nhọc nhằn đeo bám trên vai cho đứa con thơ ngây nụ cười!

Những ngày cuối thu, ngồi ngắm những chiếc lá vàng còn sót lại trên cây, thấy vương trong sắc vàng buồn đến lạ lùng kia có chút màu tiếc nuối pha trộn chút níu kéo… Và dường như nhận ra quy luật muôn đời của tạo hóa, những chiếc lá cứ thế nhẹ nhàng dứt bỏ cành, thả mình rơi theo gió, nhưng hình như có chút ngại ngần bâng quơ, nó không rơi xuống ngay mà chao qua chao lại trong không trung như đang vẫy tay chào tạm biệt mùa thu, như để lần cuối được ngây ngất sống trọn vẹn cho thu…

Những ngày cuối thu, nằm nghĩ về những người thân yêu mà se thắt trái tim!

 Có những ngày con chỉ muốn về nhà

Ở mảnh đất thị thành xa xôi, ở cái chốn đất khách quê người, ở cái nơi mà người ta chỉ gửi trao nhau những hẹp hòi hắt hủi… Đã có những lúc dường như con bất lực, con không biết phải làm sao để được lòng thiên hạ, để được người đời đối xử tử tế… Đã có lúc trong cái se se của mùa về chớm lạnh, trong cái ráo riết hối hả của một sớm thu qua, con đi trên phố mà thấy mặn mà những nhớ thương, chân bước chẳng đặng mà dạ muốn ở cũng chẳng đừng, lòng nôn nao một miền thương nhớ đã cũ mà hoài hướng vẫn còn vương… Đã có những lúc con muốn trở về với mẹ, với ba, với mái ấm lúc nào cũng ắp đầy yêu thương, dẫu chẳng nói ra nhưng vẫn âm thầm lặng lẽ, giấc ngủ bình yên khi có mẹ chở che!

Con tưởng như rằng Đà Nẵng cũng điệu đà lắm, nhưng hóa ra nó cũng quê mùa như miền đất cằn cỗi quê mình, một cơn gió thốc qua rồi lá khô cứ bay vèo trong gió sớm, con hít cái nồng đượm mặn mà của những kỷ niệm ngày ấu thơ, điều đó càng làm con nhớ nhà da diết! In về trong tâm trí dáng mẹ hao gầy một sớm tất tưởi việc đồng áng vì con, lảng vảng tiếng gà còn chưa dứt. Ba đi làm thuê làm mướn trang trải nắng mưa cho đời con ngọt lịm phù sa, cái vị nồng nồng nuôi lúa nuôi người, nuôi những tấm lòng son, nuôi những hoài bão lớn, nuôi một mảnh tình cỏn con vẫn đang còn bỏ ngỏ…

 Có những ngày con chỉ muốn về nhà

Có những lúc vụng dại con đã cho rằng bạn bè mới là điều cần thiết và quan trọng nhất. Vì bạn bè lắng nghe con nói, chơi đùa cùng con, vấp ngã cùng con, thấu hiểu và đồng cảm với con hơn. Nhưng chỉ một thoáng thời gian trôi qua, khi ngậm ngùi cay đắng đủ điều, con mới chợt giật mình nhận ra gia đình mới là nơi quan trọng nhất. Là nơi vỗ về con khi con gục ngã, sẵn lòng ủng hộ bước con đi, cũng không bao giờ quay lưng khi con bỗng dưng kém cỏi.

Giờ đây, khi đang ngồi trong góc tối phòng trọ, con mới thấm thía nỗi nhớ mẹ, nhớ ba, thấm thía bao nỗi nhọc nhằn, vất vả mà mẹ ba đã tự nguyện chịu đựng để đổi lấy hạnh phúc cho con…

Giữa chốn đông người, con hiểu ra quê nhà dẫu một nắng với mấy sương thì lòng cũng dặn lòng vẹn nghĩa tình xưa, vẹn một lần hướng trông, vẹn một hơi thở còn nghe mùi đất ngọt, vẹn một lần quay đầu trở về đáp đền hương vị phù sa nồng nàn nuôi tình con khôn lớn…

Ba mẹ có biết không, có những ngày con chỉ muốn về quê!

© Mỹ Thiệp – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những mảnh ký ức (Phần 6)

Những mảnh ký ức (Phần 6)

Tiếng bù lu bù loa láo loạn cả giấc trưa. Bà Bình sang từng nhà gọi, kết quả là băng đảng tan rã, tình cảm sứt mẻ, cả hôm sau đó chúng tôi phải ở trong nhà cấm không được đi đâu chơi. Tôi và con Nguyệt đáng nhẽ thoát, nhưng Thọ đen lại khai ra có cả tôi trong vụ đó nữa. Thật đáng buồn!

Những mảnh ký ức (Phần 5)

Những mảnh ký ức (Phần 5)

Chính vì bọn nhỏ trong xóm đông đúc thế, cùng với đám đàn anh vô cùng láu cá, nghịch ngợm, mà mùa hè nào đối với chúng tôi cũng đều là một khoảng thời gian tuyệt vời, đầy ắp những chuyến phiêu lưu đáng nhớ.

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc

Em gật đầu, vậy là từ đó em thân với lũ trẻ đó nhiều hơn, và không hiểu sao em càng tin lời của dì em nói, em còn nhỏ lắm em sẽ còn có rất nhiều ngày hạnh phúc ở phía trước, rất nhiều ngày hạnh phúc đang chờ em.

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước

Từ những nỗi đau mất mát, chúng ta đã đứng dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chính những khó khăn, thử thách đó lại càng làm cho mỗi người dân chúng ta thêm phần gắn kết, yêu thương và sẻ chia.

Những mảnh ký ức (Phần 4)

Những mảnh ký ức (Phần 4)

Một cách duy nhất để được ăn phở đó là “bị ốm”, phải được ốm, không ăn được gì thì sẽ được ăn phở. Thế là trưa nắng thay vì trông thóc, bọn tôi lăn ra phơi người để được ốm và cũng được ốm thật!

Bữa cơm gia đình

Bữa cơm gia đình

Câu hỏi ấy đặt ra với tất cả chúng ta chứ không phải riêng một bất kỳ ai. Xa nhà để phát triển bản thân, ở gần người thân gia đình nhưng vì mối quan hệ xã hội mà ta níu kéo giữ gìn rồi quên đi bữa cơm gia đình, có đáng hay không?

Tết xa quê

Tết xa quê

Nhớ cha nhớ mẹ mấy lần Mái tranh cũ rích lắm phần xác xơ Giao thừa pháo nổ hững hờ Bếp hồng nơi đó bơ vơ một mình

Những ngày giáp tết

Những ngày giáp tết

Người quê tôi, vốn hiền hòa, chấc phác trong cuộc sống đời thường, khi xuân về lại càng trở nên dịu dàng và thân thương đến lạ. Từ trẻ tới già lúc này với vẻ mặt thật hân hoan, nụ cười trên môi thì luôn tươi như hoa nở. Tay bắt, mặt mừng đón chào thăm hỏi khi thấy người đi xa mới về.

Lặng lẽ chiều xuân

Lặng lẽ chiều xuân

Chiều nay lặng lẽ bên thềm Ngàn hoa hé nở êm đềm tỏa hương Bếp chiều quyện khói hay sương Chút gì như vấn như vương lòng người.

Những mảnh ký ức (Phần 3)

Những mảnh ký ức (Phần 3)

Mà trời ơi sao cái cơm ý nó ngon không cưỡng lại được, tôi ăn nhiều đến nỗi mà bố tôi còn phải hãm lại không cho ăn nữa. Xong thêm cái món thịt lợn rang cháy cạnh bỏ hành lá, lấy miếng cháy chấm với cái nước mỡ đấy thì đúng miếng ngon nhớ nhất trên đời này.

back to top