Nhà là nơi trở về cho những bước chân lạc lối
2016-09-23 01:25
Tác giả:
Cô lang thang trên những con phố xuôi ngược đông đúc của Hà Nội giờ tan tầm.
Đường thì đông.
Xe thì nhiều.
Và người thì hối hả…
Một mình cô đi mãi, đi hoài, chẳng biết mình bắt đầu từ chỗ nào, và chẳng biết mình dừng lại ở nơi đâu. Chiếc xe cọc cạch thật may mắn hôm nay chẳng giở thói đỏng đảnh thường ngày, lặng lẽ đồng hành cùng với cô, như một người bạn già lâu năm luôn thấu hiểu. Hôm nay là một ngày quá đủ tồi tệ.
Sếp vừa mắng cô cả giờ vì một bản kế hoạch sai sót vốn dĩ cũng chẳng phải lỗi do một mình cô, chẳng qua cô là người cuối cùng kí tên, và rằng cần có một người đứng ra chịu trách nhiệm.
Rồi lại cãi nhau với anh, cũng chẳng phải việc gì to tát, vẫn là những bất đồng muôn thuở của những đôi yêu nhau đã lâu, quá hiểu nhau đến mức nhiều khi như nhàm chán. Nói một hồi, rồi người đã sai, ừ, lại là cô.
Ra ngoài giải quyết vài thủ tục, hậu quả để lại do một lần sơ sẩy đánh mất ví mất cả giấy tờ, cô lại tiếp tục phải nhìn nét mặt cau có cùng với những câu cằn nhằn không ngớt. Đâu phải cô nhớ nhầm, là tại người giải quyết giấy tờ cho cô lần trước sai sót hay không nắm rõ thủ tục, và rồi cuối cùng, người sai vẫn cứ là cô.

Hàng tá những việc không tên mang đến cho cô đủ loại rắc rối, đủ thứ cảm xúc. Lang thang, vô định, đến chính cô cũng không phân biệt nổi phương hướng nữa rồi. Đôi khi cuộc đời là như thế đấy. Một ngày kia mở mắt ra, bao nhiêu nỗi lo ập đến, và bạn chẳng có cách nào khác là hứng chịu tất cả, gồng mình lên chịu đựng, gồng mình lên đối phó, gồng mình lên giải quyết. Không ai có thể làm thay bạn, bạn chẳng thể nhờ ai giúp mình, bởi lẽ, ai cũng có những mối lo riêng, ai cũng có con đường cần phải đi giữa ngã rẽ cuộc đời.
Giữa hoang hoải cuộc đời, cô cũng chỉ là một cơn gió nhỏ, cúi mình trước bão tố, và đôi khi lạc lối hư vô…
Dừng lại bên một cái hồ chẳng biết tên, cô ngồi bệt ngay xuống thảm cỏ, nhìn đây đó vài bạn trẻ vừa đeo tai nghe vừa chạy bộ, nhìn vài đứa trẻ đạp xe ba bánh trong khoảnh sân hẹp, nhìn mấy cụ già tập dưỡng sinh, nhìn mấy chú chó nhỏ chạy loăng quăng tận hưởng giây phút hiếm hoi được tự do trong cả ngày dài,.. và cô nhìn lại mình. Cô ngồi đây khi tâm hồn rệu rã, khi tay chân chẳng muốn nhấc lên vì mỏi mệt, khi cô chẳng còn suy nghĩ thêm được gì nữa, khi mọi thứ dường như vượt ra khỏi tầm kiểm soát…
Hôm nay, cô đã thực sự lạc lối…
Một bác gái chừng hơn sáu mươi tuổi sau vài vòng đi bộ quanh hồ dừng chân lại chiếc ghế đá ngay gần nơi cô ngồi.
- Cháu làm gì mà giờ này vẫn ngồi đây thế?
- Dạ, cháu đi dạo loanh quanh chút thôi bác ạ. Bác đi tập thể dục ạ?
- Ừ, bác đi bộ cho khỏe người. Chiều muộn thế này đi làm về mà không về nhà hả cháu. Các cô các cậu bây giờ cứ thích là đi suốt thôi, con bác cũng thế, suốt ngày tụ tập bạn bè đồng nghiệp.
- Dạ, nhiều khi công việc cũng cần thiết phải xã giao mà bác.
- Ừ, thì bác cũng hiểu thế, nhưng cả ngày mới có bữa cơm tối cả nhà ăn cùng nhau, thế mà chúng nó cứ đi suốt. Bây giờ bác với bác trai đi tập thể dục, lát nữa mới về nấu cơm, rồi lại nhìn nhau ăn thôi cháu ạ. À, nhưng mai là thứ bảy rồi, tối mai con trai bác được nghỉ, bác lại gọi cả vợ chồng con gái bác về nữa, bác định nấu bún thang đãi cả nhà cháu ạ. – Nghĩ đến con, đến cháu, đến bữa cơm ngày nghỉ đông đủ cả gia đình, gương mặt bác sáng bừng, ánh mắt ngập tràn ấm áp và yêu thương không che giấu, niềm hạnh phúc ấy như lây lan sang cả cho cô.
- Ôi thế ạ, mẹ cháu cũng nấu bún thang ngon lắm bác, bác nhắc cháu mới nhớ, lâu lắm cháu không được ăn đồ ăn mẹ cháu nấu, cháu nhớ quá.
Bác gái bật cười nhìn cô:
- Đấy, chúng tôi già rồi chỉ mong các anh chị về nhà ăn bữa cơm, còn các anh chị thì cứ phải nhắc mới nhớ đến mấy ông bà già này thôi.

Phải rồi, đã mấy tháng nay cô chưa về nhà, đã mấy tháng nay cô quẩn quanh một mình giữa bốn bức tường, chỉ thay đổi giữa cơ quan và nhà trọ. Giữa bộn bề công việc hình như cô quên mất mình cũng có một mái nhà, nơi cô luôn được yêu chiều như công chúa, nơi mẹ luôn nấu sẵn những món ăn ngon lành nóng hổi, nơi ba ngồi đọc báo, nghe đài và thi thoảng lại cằn nhằn cô cứ mải lo công việc mà chẳng chịu lấy chồng… Nhà – nơi bình yên cho cả tâm hồn và thể xác, nơi bao lắng lo đều được quẳng ra sau đầu, nơi cô tự do, thoải mái là chính mình, nơi cô không phải nhìn sắc mặt ai mà sống, không phải nhăm nhe để ý từng lời nói hành động,… Nhà là nơi cô có đủ yêu thương không cần điều kiện…
- Này, cháu nghĩ gì mà ngẩn người thế?
- Dạ,… không có gì ạ. Mà bác ơi, từ đây ra bến xe gần nhất đi thế nào vậy bác? Cháu về quê bác ạ.
- Bến xe hả, cháu đi thẳng, hết đường này rồi rẽ phải là sang. Ơ nhưng còn xe của cháu thì sao?
- Dạ, chắc ở bến có chỗ gửi thôi bác ạ.
- Ừ, thế thì nhanh về đi không muộn lại hết xe cháu ạ. Đấy, cứ về nhà là vui nhất phải không?
- Vâng, cháu cảm ơn bác ạ, cháu chào bác.
- Ừ, đi đi.
Bác gái nhoẻn miệng cười, cô cũng cười theo, nụ cười nhẹ nhàng và đầy bình yên Đôi khi giữa bộn bề cuộc sống, chỉ cần nghĩ đến việc được về nhà cũng là một loại hạnh phúc, và yêu thương thì luôn dẫn lối ta về.
Đâu đó ở một quán café bên đường, bỗng nhiên vang lên những lời ca cũ của “Mama I’m coming home”
Times have changed and times are strange
Here I come, but I ain't the same
Mama, I'm coming home
Times gone by seems to be
You could have been a better friend to me
Mama, I'm coming home
Took me in and you drove me out
Yeah, you had me hypnotized
Lost and found and turned around
By the fire in your eyes
…
Mẹ ơi, con cũng đang về nhà…
© Libra289 – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết "ĐỂ YÊU THƯƠNG DẪN LỐI". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn nhấn vào nút "Bình chọn" dưới chân bài viết, để lại bình luận tâm đắc và chia sẻ lên mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.






