Vì trưởng thành là phải bước qua những dại khờ
2017-08-30 01:30
Tác giả: Lê Thị Thanh Phương Thảo Giọng đọc: Titi
Tôi nghe rõ bên tai mồn một tiếng ve hòa lẫn vào âm thành tĩnh lặng như tờ của căn phòng cao nhất kí túc xá. Hẹn đồng hồ sớm hơn bình thường, vẫn cái quyết tâm ấy, nhưng sao tôi không chợp mắt được. Hình ảnh của người đó vẫn cuộn lấy tâm trí đã rã rời. Chúng tôi đã không còn là gì của nhau rồi. Họ có thể không còn nhớ đến tôi. Không còn biết đến tôi, nhưng sao tôi vẫn không thể nào làm điều gì tốt hơn là để nỗi nhớ lấn chìm trong biển kí ức.
Tôi ngọ ngậy đầu để im lặng đưa mình trôi vào giấc ngủ. Một chút hi vọng mong manh rằng tôi sẽ có thể khiến bản thân quên đi người đó. Đã bao lâu rồi, tôi thôi cái thói quen nhắc ai đó đi ngủ sớm, cũng thôi thức khuya vì online. Và tôi nghiện cái thói quen mới, là đi ngủ sớm. Trời mùa hạ mát mẻ với những cơn gió nhẹ bình thản càng đưa tôi về giấc ngủ ngon lành hơn. Nhiều đêm tò mò muốn biết cuộc sống của người ra sao, tôi vào trang facebook của người. Như hình như mọi thứ vẫn như cũ, những tấm hình của bạn người, của sở thích bóng đá, đi phượt và ước mơ của người. Nhưng tuyệt nhiên những kí ức của người không hề có bóng dáng tôi.
Tôi bước vào khoảng trời của người khi mà cả hai cách nhau gần 1000 km. Cái khoảng cách đó đủ để người ta xa nhau một cách dễ dàng nhất. Nhưng tôi vẫn cố chấp nuôi dưỡng thứ tình cảm vô hình mà ngọt ngào ấy. Người hay hỏi tôi đã có người yêu chưa. Tôi luôn trốn tránh bằng cách nói là lảng tránh sang chuyện khác. Tôi thật lạ, vừa muốn người ta yêu mình nhưng lại không muốn người ta yêu mình. Tôi cố gắng làm mọi cách để chứng tỏ với người rằng tôi đang yêu một anh nào đó, nhưng lại không thể trốn tránh được những giây phút cô đơn để nói với người rằng tôi đang rất cô đơn.
Tôi dành cho người sự quan tâm vô điều kiện, nhiều lúc có cảm tưởng không biết bản thân có phải là một con người khác hay không? Tôi dần trở thành một người hay lo lắng cho những mối bận tâm của người. Đôi khi người quay lại hỏi tôi, sao phải quan tâm khi không yêu người. Và rồi, tôi chỉ biết giấu cảm xúc rối bời của mình trong ba chữ: “Không biết nữa”. Tôi đánh mất chính bản thân mình trong những sự quan tâm và không quan tâm.
Đêm nay vô tình tôi đọc được dòng trạng thái: “Đừng quá hiền lành, đừng quá rộng lượng cũng đừng quá dốc sức làm hết mọi chuyện, đừng có chuyện gì cũng nghĩ cho người khác, nếu không người ta sẽ luôn nghĩ rằng tất cả những gì bạn làm đều là điều đương nhiên.” Tôi chợt thấy mình trong dòng tâm trạng ấy. Dù có một ngày tôi không chống đỡ nổi nữa, tôi khóc, tôi mệt cũng sẽ chẳng có ai quan tâm. Bởi vì trong mắt họ, tôi làm mọi thứ một cách tự nguyện. Và họ không có bổn phận gì với những cơn yếu lòng của tôi.
“Điều buồn nhất là … anh biết nhưng vờ như không biết.”
Thực ra giữa chúng ta chưa từng có bắt đầu, nên cũng không thể có kết thúc. Người chưa từng nói yêu tôi, tôi cũng chưa từng nói yêu người. Chúng ta chỉ là những người đi ngang qua đời nhau, gặp nhau tại một khúc quanh nào đó, rồi dừng lại, dựa vào nhau để tìm điểm tựa cho nhau rồi lại chia xa. Đi hết một ngày dài, rốt cuộc vẫn chỉ một mình tôi đứng giữa cuộc đời dài rộng này.
Mệt nhoài sau vướng bận thường trực, tôi chợt nhận ra bao lâu rồi chưa được ai đó chìa bàn tay cho tôi nắm lấy, bao lâu rồi chưa có một câu hỏi thăm, bao lâu rồi chưa tựa vào vai ai mà khóc lóc, mà nhõng nhẽo như một đứa trẻ. Giữa thành phố ồn ào, tấp nập, đông người này, ai cũng có những mối lo riêng. Chỉ mình tôi là kẻ cô đơn độc bước với nỗi buồn của riêng mình và để thanh xuân chảy trôi không hồi đáp.
Những ngày trôi qua không một cuộc hẹn, không một tin nhắn, chẳng một cuộc gọi nhỡ, tôi nằm dài và để giấc ngủ cuốn trôi tất cả. Nỗi nhớ và cô đơn cùng hòa vào làm một. Chợt nhận ra, không còn đau như trước nữa, những chông chênh của tuổi trẻ đến thế là cùng.
Có những nỗi buồn vu vơ lắm. Nhiều khi ngổn ngang không biết bản thân đang buồn vì điều gì, có khi cũng chỉ vì nhìn quanh chẳng lấy một ai để bấu víu, để trấn an lòng mình rằng ta không hề cô đơn. Vì mình đã trưởng thành hay vì khi trưởng thành mình không còn cách nào khác là phải tự bước qua nỗi buồn một mình?
Chợt nhận ra, mình đã quá vội vàng khi trao đi yêu thương cho một người xa lạ. Dẫu biết rằng, trong cuộc đời, sẽ có những cuộc tình đến rồi đi. Sẽ có những người tưởng chừng như tri kỉ trong phút chốc lại hóa thành người dưng. Nhưng vẫn tin rằng cuối con đường ấy sẽ là hạnh phúc.
© Lê Thị Thanh Phương Thảo – blogradio.vn
Giọng đọc: Titi
Thực hiện: Tuấn Anh, Hằng Nga
Minh họa: Tuấn Anh
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.