'Từ bi thành' – những ngày yên lặng đợi chờ hồi sinh sau giông bão
2021-07-20 01:27
Tác giả:
Tuyết Như Trần
blogradio.vn - Theo học ngành y, mình đã được dạy rằng người thầy thuốc phải nỗ lực đến phút cuối để cứu chữa người bệnh. Là bác sĩ đi tuyến đầu, mình sẽ thực hiện điều ấy. Và hơn bất kỳ điều gì, vì mình yêu Sài Gòn, mong muốn nhìn thấy thành phố của chúng ta được bình yên.
***
Gọi là “từ bi thành”, cũng bởi tại đô thị nhộn nhịp này, dù mọi việc có trở nên tồi tệ đến đâu, vận mệnh có nghiệt ngã với bất kỳ ai ra sao, Sài Gòn vẫn dang rộng đôi tay bảo bọc tất cả mọi người vượt qua mọi gian nan. Dù “từ bi thành” của chúng tôi, như bất kỳ nơi nào trên thế giới này, đều có người tốt kẻ xấu, có muôn hình vạn trạng mọi điều tích cực lẫn tiêu cực, nhưng Sài Gòn chưa bao giờ từ bỏ bất kỳ ai, chối bỏ bất cứ cá nhân nào trong cuộc mưu sinh đời thường đầy tất bật. Là một người sinh ra và lớn lên tại Sài Gòn, chứng kiến biết bao sự đổi thay, chưa bao giờ tôi nghĩ thành phố này sẽ có ngày phải chậm lại một nhịp vì bất cứ điều gì. Thế mà hôm nay, sau một trận “giông bão” rất dài, đầy những thương tổn vì CoV19, người Sài Gòn đành chấp nhận “phong thành”. Mười lăm ngày này, hẳn sẽ trở thành một kí ức không bao giờ phai với mỗi người tại thành phố vốn dĩ rất mạnh mẽ, hào sảng và tràn trề năng lượng sống này.
.jpg)
Sẽ thật buồn khi nhận ra phương án “phong thành” là điều duy nhất chúng ta có thể làm để bảo vệ thành phố này, khi diễn biến của dịch bệnh CoV19 ngày một trầm trọng hơn. Những ngày sống yên bình, được tự do hít thở, rong chơi phố phường của cư dân thành phố Hồ Chí Minh đã không còn. Thay vào đó, thành phố giăng dây khắp nơi, hàng loạt “tâm dịch” xuất hiện, tiếng xe cứu thương vang lên từng hồi một, trong sự ngỡ ngàng, bàng hoàng và lo lắng của người dân. Còn gì đau lòng hơn những buổi sáng se se lạnh, chạy xe một mình giữa Sài Gòn vắng lặng, ngang qua những đoạn đường phong toả, thấy biết bao những bất an của cuộc đời thường nhật. Thi thoảng, vì e ngại dịch bệnh nên bản thân cứ chần chừ không muốn dừng xe. Nhưng rồi do lòng trắc ẩn, vì xót thương những ánh mắt khẩn cầu của những ông già bà lão bán hàng rong, những người tàn tật mưu sinh bằng xấp vé số đành phải nán lại mua giúp một vài thứ lặt vặt, tặng họ vài đồng lẻ ít ỏi. Cũng bởi tôi hiểu rằng những người nghèo này không còn sự lựa chọn nào khác, ngoài việc phải bám trụ vào phố xá và lòng từ bi của người đi đường. Đoạn đường về nhà vốn dĩ rất ngắn nhưng lại dài đến quanh co trong nỗi bất lực của bản thân trước biết bao mảnh đời cơ hàn.
Còn gì bàng hoàng hơn khi phải nhận những cuộc điện thoại báo tin người nhà trở thành F1, F2, thậm chí F0, chỉ sau một đêm ngắn ngủi. Suốt tháng sáu vừa qua, thay vì hào hứng thức giấc để chào đón ngày mới, việc đầu tiên bản thân tôi làm là nín thở mở điện thoại chờ đợi thông tin, để rồi có thể thở phào nhẹ nhõm hoặc âu lo buồn bã vì tin tức của những người chung quanh. Rồi những ngày vội vã mua thêm đồ đạc tích trữ, gởi thức ăn động viên cho người thân trong khu cách li, nín thở chờ kết quả xét nghiệm đại trà của cả khu phố, thậm chí buồn bã ra tận đầu ngõ nhìn theo bóng dáng của những người thân thuộc bước lên xe cứu thương đến bệnh viện… sẽ mãi là những hồi ức không thể quên với cá nhân tôi. Và tôi biết, không chỉ riêng bản thân mình, mỗi người ở Sài Gòn đều phải trải qua những khoảnh khắc đau lòng đến khó tả ấy.
Tôi quen biết một cô bạn làm nghề y, xung phong đi tuyến đầu vào khu điều trị cho các bệnh nhân nhiễm CoV19. Vốn dĩ lo lắng cho bạn, tôi nhắn tin hỏi thăm cô ấy vì sao lại bất chấp sức khỏe mà lựa chọn bước vào khu vực rất nhiều người e ngại như thế.

Bạn tôi bình thản trả lời: “Bạn sẽ không biết mình mạnh mẽ thế nào khi mạnh mẽ là lựa chọn cuối cùng của bản thân. Vào những thời điểm như thế này, có nhiều bệnh nhân sẽ bỏ cuộc vì đau đớn nhưng đội ngũ y bác sỹ thì không. Theo học ngành y, mình đã được dạy rằng người thầy thuốc phải nỗ lực đến phút cuối để cứu chữa người bệnh. Là bác sỹ đi tuyến đầu, mình sẽ thực hiện điều ấy. Và hơn bất kỳ điều gì, vì mình yêu Sài Gòn, mong muốn nhìn thấy thành phố của chúng ta được bình yên. “Từ bi thành” là nguồn động lực lớn lao nhất dành cho mình”. Những dòng tin nhắn thay cho lời từ biệt khiến tôi xúc động thật sự. Và tôi biết, không chỉ riêng bạn mình mà hàng nghìn bác sỹ, y tá, nhân viên ngành y ở khắp thành phố này đang cố gắng hết sức từng ngày từng giờ. 15 ngày với chúng ta dù lo lắng bất an nhưng vẫn bình yên trong nhà, còn với những người như cô bạn bác sỹ của tôi thật sự là một khoảng thời gian quá dài. Sau bao năm trưởng thành nói không với “giấc mơ”, khi chứng kiến biết bao điều tử tế như thế giữa Sài Gòn, tôi đã bắt đầu tin vào phép mầu nhiệm.
Dịch bệnh CoV19 xuất hiện tựa hồ như từng đợt súng liên thanh tấn công không ngừng nghỉ vào “từ bi thành”. Vốn quen với một cuộc đời yên ả, chỉ việc chuyên tâm làm việc và vui sống từng ngày, ắt hẳn chẳng mấy người Sài Gòn chuẩn bị tâm thế đối diện với dịch bệnh và tình hình căng thẳng, bủa vây vào thành phố như khoảng thời gian vừa qua. Lần đầu tiên, tôi nhận ra cũng có lúc “từ bi thành” của chúng tôi thật sự bất lực đến đau lòng như thế. Thế mới hay, sống một cuộc đời bình thường vốn dĩ đã là một điều khốc liệt rồi. Sống giữa “tâm dịch” lại càng thật sự là một cuộc chiến khốc liệt hơn. Mỗi chúng ta, trong suốt mười lăm ngày sắp đến, hãy nỗ lực hết mình trong phạm vi có thể, cùng nhau lan tỏa những năng lượng tích cực nhất, để giúp Sài Gòn vượt qua cơn đại dịch này. “Từ bi thành” của tất cả người dân Sài Gòn nhất định sẽ hồi sinh mạnh mẽ, như cái cách vùng đất này đã bao bọc yêu thương và trìu mến đối đãi chúng ta trong suốt những năm tháng vừa qua.
© Tuyết Như Trần - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Replay Blog Radio: Người thương mình sẽ luôn dõi theo mình, dù họ không còn bên mình nữa
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
















