Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tôi tin trái tim mình đã thật sự bị đánh cắp ở Singapore

2021-10-13 01:25

Tác giả: Tuyết Như Trần


blogradio.vn - Xét cho cùng, tình yêu vốn là một thứ kì quái. Có những nơi chỉ đôi lần gặp gỡ vẫn khiến người ta ghi nhớ mãi không thôi. Ở một vài phút giây nào đó, tôi tin trái tim mình đã thật sự bị đánh cắp và không cách nào trở lại được tại Singapore.

***

Vài lần khi đứng ở khu Landmark, trong một phút giây nào đó, luôn khiến tôi nghĩ đến Singapore. 

Tôi nhớ những ngày đầu khi đặt chân đến đảo quốc sư tử, không hiểu vì lí do gì đã giúp bản thân đi loanh quanh khắp đất nước nhỏ bé ấy trong suốt một thời gian dài. Đó là chuyến xuất ngoại đầu tiên của tôi. Sau chuyến đi ấy, dĩ nhiên, còn rất nhiều hành trình tiếp theo. Suốt bốn năm qua, rong ruổi khắp châu Á, chạm tay vào nhiều giấc mơ khác nhau, song không bao giờ bản thân tôi có thể lãng quên chuyến đi đầu tiên ấy.

Ấn tượng về một thành phố văn minh thân thiện luôn ám ảnh tâm tưởng tôi suốt nhiều ngày khi quay trở về Việt Nam. Hơn cả nỗi ám ảnh ấy có lẽ là cảm giác “vượt thoát” về tinh thần chưa từng xuất hiện ở bản thân. Ở một nơi xa lạ, nhìn thấy những điều xa lạ, được làm những điều xa lạ với thói quen thường nhật của chính mình là mong mỏi duy nhất của cuộc đời tôi. 

Những ngày bắt đầu hành trình rong ruổi khắp muôn nơi, kì lạ thay, lại là thời điểm tôi được sống trong giấc mơ tươi đẹp nhất của chính mình. Có quá nhiều người trên thế giới này chọn cách chuyển di từ vùng đất này sang vùng đất khác như một cách bày tỏ tình yêu và lòng tôn thờ gần như tuyệt đối với cuộc sống. Và tôi, xét ở khía cạnh nào đó, là một người như thế. 

cam-giac-cho-thay-ban-dan-thay-doi_(1)

Trong ánh nắng trong xanh lạ kì của một ngày đầu đông, khi lặng lẽ đứng giữa khu công viên tươi đẹp này, tôi lại nghĩ đến buổi chiều đầu tiên ở Singapore. Thời điểm ấy, thời tiết cũng đẹp như thế này. Để vội chiếc áo lạnh thùng thình ở nhà, tôi dạo quanh từng góc phố nhỏ trong khu China Town, trong lúc những sợi nắng thi nhau đổ xuống vỉa hè lát gạch Tàu đỏ bóng. Tôi khẽ nhắm mắt lại mà hít một hơi thật dài khi đợi tín hiệu đèn giao thông ở góc đường giao nhau ở khi gần khách sạn. Với tôi, bầu không khí ấy thật lạ kỳ. Chưa bao giờ, bản thân cảm thấy dễ chịu hơn lúc ấy. 

Tôi thích vô cùng những buổi đi bộ trở ngược lên con dốc khi bầu trời đã hửng nắng giữa chiều, ghé ngang tiệm cà phê có một vài anh chàng pha chế kì quặc, mua thử một cốc latte nóng rồi mải mê nhấm nháp quên cả thời gian. 

Xét cho cùng, tình yêu vốn là một thứ kì quái. Có những nơi chỉ đôi lần gặp gỡ vẫn khiến người ta ghi nhớ mãi không thôi. Ở một vài phút giây nào đó, tôi tin trái tim mình đã thật sự bị đánh cắp và không cách nào trở lại được tại Singapore.

© Tuyết Như Trần - blogradio.vn

Xem thêm: Lặng yên ta bên nhau

Tuyết Như Trần

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Con nhà nghèo

Con nhà nghèo

Càng lớn nó càng nhận ra nghèo không phải là một cái tội, vì ai sinh ra cũng mong mình được sống sung sướng đủ đầy, chẳng ai mong một cuộc sống nghèo khó túng thiếu. Nhưng đúng là khi người ta quá nghèo thì người ta hay có những suy nghĩ cực đoan và bi quan, rồi người ta hay so sánh này khác. Nó mong sau này nó sẽ đi làm để mẹ nó được nghỉ ngơi, nó chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi.

8 đặc điểm đáng ngưỡng mộ của những người luôn lạc quan nhưng không hề ngây thơ

8 đặc điểm đáng ngưỡng mộ của những người luôn lạc quan nhưng không hề ngây thơ

Có một sự khác biệt đặc biệt trong sự lạc quan của những người đã từng thất vọng nhưng vẫn chọn sống đầy hy vọng. Sự lạc quan của họ khác với sự lạc quan tươi sáng, chưa từng bị thử thách của những người thiếu kinh nghiệm. Nó sâu sắc hơn, có chủ đích hơn và đáng tin cậy hơn.

Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong

Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong

Từng là tất cả của nhau, từng câu hứa vẹn tròn, từng yêu đến điên dại. Giờ đây, kẻ khóc người cười, người hận đến xương tuỷ, kẻ đau thấu tận tâm can.

Bình dị hoa sen

Bình dị hoa sen

Tuổi thơ của mẹ ngọt ngào như những đóa sen thơm ngát trong đầm. Diệu vợi miền nhớ với mẹ chẳng phải là những vất vả, lo toan, thiếu thốn chạy ăn từng bữa mà là những mùa sen thanh khiết yên bình nơi quê nhà.

Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”

Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”

Phim điện ảnh “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ” đặt ra một câu hỏi lớn cho các gia đình Việt hôm nay: không trao độc lập và tự do cho con, sao mẹ lại kỳ vọng con có được hạnh phúc?

Tình yêu – Một lần và mãi mãi

Tình yêu – Một lần và mãi mãi

Ta yêu theo bản năng, yêu bằng tất cả những gì mình có, mà quên mất rằng tình yêu cũng cần học cách vun đắp, cần hiểu, cần lắng nghe, cần hy sinh đúng mức. Nhiều người mất nhau không phải vì không còn yêu, mà vì không biết cách giữ gìn.

Can trường

Can trường

Trong một thế giới đầy biến động, nơi sự lo lắng và bất an trở thành trạng thái thường trực, “Can Trường” của Osho là lời mời gọi người đọc bước vào hành trình sống can đảm, sống thật, sống toàn vẹn với chính mình.

Anh đi làm xa xứ

Anh đi làm xa xứ

Anh đi làm xa xứ Em ở dưới nông thôn Tóc tai thêm bề bộn Hương lúa nhạt trong hồn

Hạnh phúc buồn

Hạnh phúc buồn

Hai con cứ xem như đây là một khoảng lặng chung của gia đình ta. Mà chắc cũng chẳng có gia đình nào có thể êm đềm suốt bao nhiêu năm tháng, thì Si và Siu hãy xem như đây là khoảng thời gian hạnh phúc gia đình mình đang lắng xuống, lắng thật sâu trong lòng mỗi người.

Điều đúng đắn

Điều đúng đắn

Tôi gọi một tiếng "Anh...", vẫn gọi là "Anh" nhưng sao sự thật lại chua chát đến vậy? Anh quay qua nhìn tôi như chờ tôi nói điều gì đó. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh vời vợi, nước mắt tự tuông ướt cả tóc.

back to top