Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nhớ Phượng Hoàng Cổ Trấn

2021-08-20 01:20

Tác giả: Tuyết Như Trần


blogradio.vn - Đâu đó, giữa không gian thuần khiết này, hương thơm u nhã của hoa mai từ trong sân thoảng tới, giữa cơn mơ màng, thấy mình như đang ngồi giữa giảng đường xưa, ôn tồn ghi chép, cảm giác bao huyên náo bên ngoài cũng không sánh được với một phút giây yên tĩnh.

***

Tôi đến Phượng Hoàng Cổ Trấn trong một ngày hè nhạt nắng. Đôi lần mơ màng, nghiêng mình nhìn dòng sông lững lờ trước mặt, luôn có cảm giác kỳ lạ đến tận cùng. Dường như bản thân đã từng đến đây, mà cũng như chưa từng đến. Thời gian đôi khi là một khái niệm hững hờ ở vùng cổ trấn này.

Dưới ánh nắng nhàn nhạt buổi ban mai, khi đi men theo những hàng dương liễu xanh rì, ngước nhìn từng chiếc lồng đèn đỏ tươi xoay vòng trong không gian ẩm ướt trước mắt, bản thân vẫn luôn tự hỏi những kí ức mơ hồ này đến từ đâu. Phải chăng chỉ cần một cái quay người vô tình, cô gái tay cầm chiếc ô giấy dầu, lòng nặng trĩu u sầu, nhẹ nhàng bước đi trên con ngõ nhỏ, sẽ bước vào câu chuyện trôi chảy của tháng năm, chẳng biết có thể thoát ra hay không?

Sinh hoạt một ngày ở Cổ Trấn bắt đầu trong tiếng mái chèo khoả sóng ì oạp, một cây sào trúc thật dài như trêu ghẹo khoảng không tĩnh lặng trước mắt, khiến dòng sông trong veo lấp lánh những nhung nhớ rung động ấy. Nước sông ở đây cực kỳ trầm lặng. Có cảm tưởng nó đã cùng vùng đất này lặng lẽ đưa tiễn thu đông, lại vội vàng đón chào xuân hạ, từ khi hoa nở đến khi hoa tàn, từ khi bắt đầu cho đến độ kết thúc.

Dưới làn nắng mỏng manh, lặng lẽ ngồi đọc biên một quyển sách của Bạch Lạc Mai, giữa tiết trời Trung Quốc đang độ cuối hạ, tận hưởng cho kỳ hết những tháng ngày nhàn rỗi của đời mình. Thi thoảng, đưa mắt khẽ ngắm những tòa nhà cổ chìm đắm trong ánh ban mai, phảng phất hương vị đắm say, tựa như tranh thủy mặc, quẩn quanh trong làn khói mãi không tan. Ngước nhìn những mảnh chăn in hoa màu lam phơi trên khắp các cây sào cao cao phấp phới trong gió, thấy bao ý vị bao phủ thời gian, thấy cả chính mình trong dòng chảy bất tận của cổ trấn.

Trung tâm của Phượng Hoàng là cây cầu cổ. Cây cầu cổ mang thật nhiều ký ức, nó vẫn nhớ đã từng có sự gặp gỡ trong trẻo thế nào, lại nhớ đã từng bỏ lỡ những đẹp đẽ ra sao. Ở nơi nhiều hoài niệm này, người ta đã tìm thấy biết bao buồn đau tuổi trẻ, cũng cất giữ biết bao mộng tưởng thanh xuân.

Đâu đó, giữa không gian thuần khiết này, hương thơm u nhã của hoa mai từ trong sân thoảng tới, giữa cơn mơ màng, thấy mình như đang ngồi giữa giảng đường xưa, ôn tồn ghi chép, cảm giác bao huyên náo bên ngoài cũng không sánh được với một phút giây yên tĩnh. Đứng dưới ánh mặt trời nhìn hoa mai nở trong cô đơn, cánh hoa thơm tinh khiết khoáng đạt xuất chúng, cao ngạo lạnh lùng hơn bất kỳ đoá hoa nào.

Ánh nắng ban chiều khiến đôi mắt như muốn díp lại, cứ thế say nồng trong một quán trà cổ. Đun một bình hoa cúc, nhẩn nha nấu bao tâm sự thành hương thơm trang nhã. Khoảnh khắc này, chính là ở cổ trấn mộc mạc, ngồi bình thản trong quán trà, nhớ chuyện cũ người xưa, với tay nhấm một ngụm trà trong, cảm thấy thời gian như dừng lại, tự bản thân có thể vứt bỏ hết ngày tháng, làm một con người ung dung tự tại.

Ngày tạm biệt nhìn Cổ Trấn trong sắc hoàng hôn, kỳ lạ thay, giống như một cụ già bình thường, cất giữ hết thảy những câu chuyện có thể cất giữ, lãng quên tất cả những chuyện có thể lãng quên. Những năm về sau, tin chắc vẫn có một ngày bình dị nào đó, trong tiết xuân muôn hồng nghìn tía, lại tưởng nhớ đến Cổ Trấn của hôm nay. Cổ Trấn của những ngày ôm ấp niềm vui đơn thuần, nâng niu hương thơm xanh ngát, bước đi dưới sóng liễu trên con đường cổ kính...

© Tuyết Như Trần - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Tuyết Như Trần

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong

Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong

Từng là tất cả của nhau, từng câu hứa vẹn tròn, từng yêu đến điên dại. Giờ đây, kẻ khóc người cười, người hận đến xương tuỷ, kẻ đau thấu tận tâm can.

Bình dị hoa sen

Bình dị hoa sen

Tuổi thơ của mẹ ngọt ngào như những đóa sen thơm ngát trong đầm. Diệu vợi miền nhớ với mẹ chẳng phải là những vất vả, lo toan, thiếu thốn chạy ăn từng bữa mà là những mùa sen thanh khiết yên bình nơi quê nhà.

Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”

Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”

Phim điện ảnh “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ” đặt ra một câu hỏi lớn cho các gia đình Việt hôm nay: không trao độc lập và tự do cho con, sao mẹ lại kỳ vọng con có được hạnh phúc?

Tình yêu – Một lần và mãi mãi

Tình yêu – Một lần và mãi mãi

Ta yêu theo bản năng, yêu bằng tất cả những gì mình có, mà quên mất rằng tình yêu cũng cần học cách vun đắp, cần hiểu, cần lắng nghe, cần hy sinh đúng mức. Nhiều người mất nhau không phải vì không còn yêu, mà vì không biết cách giữ gìn.

Can trường

Can trường

Trong một thế giới đầy biến động, nơi sự lo lắng và bất an trở thành trạng thái thường trực, “Can Trường” của Osho là lời mời gọi người đọc bước vào hành trình sống can đảm, sống thật, sống toàn vẹn với chính mình.

Anh đi làm xa xứ

Anh đi làm xa xứ

Anh đi làm xa xứ Em ở dưới nông thôn Tóc tai thêm bề bộn Hương lúa nhạt trong hồn

Hạnh phúc buồn

Hạnh phúc buồn

Hai con cứ xem như đây là một khoảng lặng chung của gia đình ta. Mà chắc cũng chẳng có gia đình nào có thể êm đềm suốt bao nhiêu năm tháng, thì Si và Siu hãy xem như đây là khoảng thời gian hạnh phúc gia đình mình đang lắng xuống, lắng thật sâu trong lòng mỗi người.

Điều đúng đắn

Điều đúng đắn

Tôi gọi một tiếng "Anh...", vẫn gọi là "Anh" nhưng sao sự thật lại chua chát đến vậy? Anh quay qua nhìn tôi như chờ tôi nói điều gì đó. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh vời vợi, nước mắt tự tuông ướt cả tóc.

Kí ức tuổi thơ

Kí ức tuổi thơ

Những tiếng khóc òa chạy về nhà thay đồ thật nhanh rồi dặt dẹo nằm sấp lên bộ ngựa hay bộ vạt để chờ hỏi tội. Trẻ quê chúng tôi ai không lớn lên như vậy xem như mất đi một miền ký ức thú vị.

Hoà bình đẹp lắm

Hoà bình đẹp lắm

Hoà bình hôm nay mới đẹp làm sao Nắng rực rỡ vàng tươi trên ruộng lúa Tiếng trẻ thơ ê a vui ca múa Làng quê ta rộn rã bước vào mùa.

back to top