Chạy trốn giữa lòng thành phố
2021-06-23 01:35
Tác giả: Kiệt.
blogradio.vn - Mình nói mình là một con người đầy khiếm khuyết và mình luôn luôn cố gắng hoàn thiện lại bản thân. Đến bây giờ mình chưa từng ngừng nỗ lực. Bạn nói bạn sẵn sàng bao dung cho mọi khiếm khuyết của mình, chỉ cần mình muốn, vậy thì trong chúng mình ai mới là người muốn lìa xa ai. Ai mới là người không còn giống với ngày xưa, mình biết là bạn hiểu rõ. Hôm nay hồi ức của chúng mình theo cánh phượng chầm chậm rơi xuống đất.
***
Hôm nay mình quay lại trường cũ, sau một thời gian dài. Mình không muốn trở thành một cánh chim âu, lìa tổ rồi là vĩnh viễn không quay lại nữa. Bỗng nhiên nỗi nhung nhớ giống như nước lũ, ào về trong tâm tưởng mình. Bỗng nhiên mình muốn về. Vậy là, mình về.
Trường của mình không giống như mình, nó không có gì xa lạ so với ngày xưa, luôn luôn dịu dàng và thân mật như thế, giống như người tình của mình, lâu ngày rồi mình mới trở về thăm. Mình bạc tình nhiều quá phải không, ngày chia tay mình còn nói mình thường xuyên quay lại, cuối cùng hôm nay mình mới về, không biết trường có vội quên mất mình chưa.
Phượng dường như không tươi tỉnh bằng mọi năm phải không nhỉ, trải qua cái nắng chói chang chớm hạ, phượng héo rũ rủ xuống mất rồi, thế mà mình lại ảo tưởng hay là tại nó nhung nhớ mình quá, cô bé học sinh năm nào cứ tần ngần ở tầng bốn ngắm từng bông phượng rơi.
Nghỉ hè rồi, trường thiếu mình trường có buồn nhiều không? Mình thì không, bởi vì mình không phải người cứ luyến lưu hoài quá khứ. Trường cất giữ những hồi ức của mình, giấu lên những cánh hoa, rồi lại rụng rơi lặng thầm đáp xuống.
Mình hứa mà, mình không quên ân nghĩa ngày xưa, trường biết lòng mình mà phải không nên hôm nay mình trở về rồi, chỉ một lát thôi, rồi mình lại phải quay về với mẹ, với cuộc sống hiện tại.
Một lát thôi, giống như thời gian nghỉ của mình giữa cuộc sống hối hả, giống như một lần vô thức nhìn lại quá khứ, một lần ngủ vùi, một lần yên lặng, một lần trốn chạy giữa lòng thành phố. Một lát thôi bởi vì mình thật sự không muốn ngủ vùi. Mình không muốn trông thấy những nhành hoa. Hồi ức lại làm mình buồn thêm, mình biết thế.
Hôm nay, mình cứ ngỡ trường vắng tanh, thật sự không ngờ có nhiều người quá, có cô giáo của mình, có thầy, và cả bạn mình nữa. Thầy mình ngồi trong phòng bảo vệ uống trà, giống y hệt như ngày nào mình còn ở lớp. Cô mình thì tất bật nói chuyện với học sinh, bạn mình thì lìa xa mình hơn một chút. Mình bỗng nhiên sâu sắc nhận ra, quả thật mối quan hệ của mình tưởng nhiều mà lại không hề nhiều.
Hồi mà mình còn ở trường, mình chỉ chú tâm ở bên một, hai người bạn. Đến bây giờ, khi mà chúng mình trở thành bạn cũ, mình lại không còn bất cứ ai ở bên cả. Lại tiếp tục, đứng tần ngần một mình chờ tới lúc nắng tan.
Mình gọi to tên cô, cô ơi với mình một tiếng. Vậy thôi, có lẽ cả buổi sáng của mình chỉ cần thế thôi là mình mãn nguyện. Mình cứ nhìn ra ngoài, bởi vì hôm nay mình dẫn cả mẹ mình theo nữa. Mẹ mình ở ngoài thế giới tĩnh lặng, mẹ mình ở ngoài trường nhưng mà không ngừng với mình vào trong, xem mình có ổn không, lạ thật, mà kể ra vui vẻ không kém.
Ở bên ngoài có mẹ mình chờ nên mình không còn buồn nhiều nữa. Mình bước vào, rồi lại vội vàng trở ra. Giống như mình sợ bản thân mình lại lưu luyến. Mình không chào tạm biệt bất cứ ai cả. Mình bỏ lại sau lưng một nhành hoa rũ, bỏ lại một lời hứa hẹn dang dở, mấy người bạn cũ và những hồi ức bị gió giấu lên tán cây. Mình bỏ lại hết và quay lưng cất bước, quay về nơi mà mình nên hướng lại. Là mẹ mình. Là cuộc sống nép mình sau những thiên thần của mình.
Mình bỏ lại những cành hoa phượng rũ, trở về chăm sóc nhành hoa trắng xinh xinh.
Bạn cũ mình thì mình không bắt chuyện, không né tránh, mình chỉ coi như vô hình trong thế giới tĩnh lặng. Mình biết rồi, thật ra không hẳn là bởi vì mình không còn giống với ngày xưa nên bạn mới bỏ mình. Sự thật là, không ai trong chúng mình còn có thể giống như hồi ức nữa. Chúng mình phải trưởng thành, bị bào mòn tới nỗi phải chấp nhận thứ tha. Chúng mình phải tiếp tục lớn hơn, chống lại những cơn mưa vần vũ, bảo vệ cho nhành hoa trắng sẵn sàng rụng rơi.
Mình nói mình yêu những loài hoa trắng, bây giờ giống hệt so với ngày xưa. Bạn nói bạn không thích phấn son, bây giờ bạn mình sao phết một lớp trên mặt, trở thành một vỏ bọc lạ lùng, tới ngay cả mình còn không nhận ra nữa.
Mình nói mình là một con người đầy khiếm khuyết và mình luôn luôn cố gắng hoàn thiện lại bản thân. Đến bây giờ mình chưa từng ngừng nỗ lực. Bạn nói bạn sẵn sàng bao dung cho mọi khiếm khuyết của mình, chỉ cần mình muốn, vậy thì trong chúng mình ai mới là người muốn lìa xa ai. Ai mới là người không còn giống với ngày xưa, mình biết là bạn hiểu rõ. Hôm nay hồi ức của chúng mình theo cánh phượng chầm chậm rơi xuống đất.
© petrichoreth. - blogradio.vn
Xem thêm: Em giữ mùa hè của tôi đi nhé! Còn tôi sẽ giữ em trong trái tim mình
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Sống ở đời: Bớt can thiệp, bớt nói, bớt lo - Đó mới là khôn ngoan!
Dù mối quan hệ có thân thiết đến đâu, cũng đừng áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác. Dù khó chịu đến đâu, cũng đừng tùy tiện phán xét.
Âm thầm chờ anh quay về
Tất cả kí ức về anh vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí của em như ngày nào nhưng với anh thì nó sẽ là dĩ vãng nhạt nhòa trong quá khứ mà thôi.
Cho đi từ những điều nhỏ bé
Tôi nhìn thấy chính mình trong họ – những lúc tôi gặp khó khăn và nhận được sự giúp đỡ từ người khác. Tôi biết rằng, dù nhỏ bé nhưng sự chia sẻ có thể làm thay đổi cuộc sống của ai đó theo những cách bất ngờ. Và đôi khi, điều đó đủ để khiến tôi cảm thấy hạnh phúc.
Về quê...
Anh đến quê em một ngày xa Cơn gió lao xao tựa đón chào Để nhìn thấy cánh đồng lúa chín Bên rặng tre lũ trẻ thường chơi
Mùa xuân sau cơn giông
Trời đổ mưa, những giọt nước lách tách rơi xuống mái tôn, tiếng mưa át cả những lời bàn tán. Bé Kiệu, trong vòng tay cha, khóc đến nghẹn cả hơi. Bà Mắm đứng lặng, ánh mắt trĩu nặng những đau đớn. Ông Tét ngước nhìn lên bầu trời xám xịt, đôi mắt đầy tuyệt vọng. Trong lòng ông chỉ còn lại một câu hỏi không lời đáp: "Đến bao giờ… cái nghèo mới thôi đè bẹp đời tôi…'"
Giữa chốn phồn hoa gặp được người
Giữa chốn phồn hoa ấy, hai con người xa lạ vô tình gặp nhau trên đường đời. Họ bước vào cuộc đời nhau chữa lành những vết thương cho nhau.Đi qua nhữn giông bão của cuộc đời. Hoa nở hoa tàn vẫn yêu sâu đậm.
Cuộc sống bạn muốn là gì?
tôi muốn mình được vỗ về, để đứa trẻ bên trong được xoa dịu tôi muốn ai đó đến bên, để trái tim thổn thức từng nhịp tôi muốn mình say với đời được thở và sống
Tháng Giêng năm Ất Tỵ, có 4 con giáp tiền vô như nước
Đầu năm Ất Tỵ 2025, vận mệnh của một số con giáp sẽ gặp nhiều thuận lợi và may mắn.
Đoạn đường cũ
Có những cuộc tình không tên gọi, nhưng vẫn nhớ, vẫn yêu vẫn đợi và thậm chí là vẫn đau khổ vì những điều đó nhưng chỉ là không thể bên nhau, không thể nói chuyện, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không thể. Cuộc tình dù đúng dù sai dù đau khổ hay hạnh phúc, đúng tốt đẹp hay không cũng chí là một cách nhìn từ bản thân, từ đối phương.
Đủ buồn để buông
Mọi sự dịu dàng và an toàn trước kia anh đem đến, tôi còn chưa kịp tận hưởng đủ, anh đã vội lấy đi. Có tàn nhẫn không? Giá mà, anh đừng chữa lành tôi, giá mà anh không đem đến cho tôi một hi vọng khác, để rồi hôm nay phải tự mình bước tiếp với thêm nhiều vết thương khác.