Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chạy trốn giữa lòng thành phố

2021-06-23 01:35

Tác giả: Kiệt.


blogradio.vn - Mình nói mình là một con người đầy khiếm khuyết và mình luôn luôn cố gắng hoàn thiện lại bản thân. Đến bây giờ mình chưa từng ngừng nỗ lực. Bạn nói bạn sẵn sàng bao dung cho mọi khiếm khuyết của mình, chỉ cần mình muốn, vậy thì trong chúng mình ai mới là người muốn lìa xa ai. Ai mới là người không còn giống với ngày xưa, mình biết là bạn hiểu rõ.  Hôm nay hồi ức của chúng mình theo cánh phượng chầm chậm rơi xuống đất.

***

Hôm nay mình quay lại trường cũ, sau một thời gian dài. Mình không muốn trở thành một cánh chim âu, lìa tổ rồi là vĩnh viễn không quay lại nữa. Bỗng nhiên nỗi nhung nhớ giống như nước lũ, ào về trong tâm tưởng mình. Bỗng nhiên mình muốn về. Vậy là, mình về.

Trường của mình không giống như mình, nó không có gì xa lạ so với ngày xưa, luôn luôn dịu dàng và thân mật như thế, giống như người tình của mình, lâu ngày rồi mình mới trở về thăm. Mình bạc tình nhiều quá phải không, ngày chia tay mình còn nói mình thường xuyên quay lại, cuối cùng hôm nay mình mới về, không biết trường có vội quên mất mình chưa. 

Phượng dường như không tươi tỉnh bằng mọi năm phải không nhỉ, trải qua cái nắng chói chang chớm hạ, phượng héo rũ rủ xuống mất rồi, thế mà mình lại ảo tưởng hay là tại nó nhung nhớ mình quá, cô bé học sinh năm nào cứ tần ngần ở tầng bốn ngắm từng bông phượng rơi.

Nghỉ hè rồi, trường thiếu mình trường có buồn nhiều không? Mình thì không, bởi vì mình không phải người cứ luyến lưu hoài quá khứ. Trường cất giữ những hồi ức của mình, giấu lên những cánh hoa, rồi lại rụng rơi lặng thầm đáp xuống. 

em_-08

Mình hứa mà, mình không quên ân nghĩa ngày xưa, trường biết lòng mình mà phải không nên hôm nay mình trở về rồi, chỉ một lát thôi, rồi mình lại phải quay về với mẹ, với cuộc sống hiện tại. 

Một lát thôi, giống như thời gian nghỉ của mình giữa cuộc sống hối hả, giống như một lần vô thức nhìn lại quá khứ, một lần ngủ vùi, một lần yên lặng, một lần trốn chạy giữa lòng thành phố. Một lát thôi bởi vì mình thật sự không muốn ngủ vùi. Mình không muốn trông thấy những nhành hoa. Hồi ức lại làm mình buồn thêm, mình biết thế.

Hôm nay, mình cứ ngỡ trường vắng tanh, thật sự không ngờ có nhiều người quá, có cô giáo của mình, có thầy, và cả bạn mình nữa. Thầy mình ngồi trong phòng bảo vệ uống trà, giống y hệt như ngày nào mình còn ở lớp. Cô mình thì tất bật nói chuyện với học sinh, bạn mình thì lìa xa mình hơn một chút. Mình bỗng nhiên sâu sắc nhận ra, quả thật mối quan hệ của mình tưởng nhiều mà lại không hề nhiều. 

Hồi mà mình còn ở trường, mình chỉ chú tâm ở bên một, hai người bạn. Đến bây giờ, khi mà chúng mình trở thành bạn cũ, mình lại không còn bất cứ ai ở bên cả. Lại tiếp tục, đứng tần ngần một mình chờ tới lúc nắng tan.

Mình gọi to tên cô, cô ơi với mình một tiếng. Vậy thôi, có lẽ cả buổi sáng của mình chỉ cần thế thôi là mình mãn nguyện. Mình cứ nhìn ra ngoài, bởi vì hôm nay mình dẫn cả mẹ mình theo nữa. Mẹ mình ở ngoài thế giới tĩnh lặng, mẹ mình ở ngoài trường nhưng mà không ngừng với mình vào trong, xem mình có ổn không, lạ thật, mà kể ra vui vẻ không kém.

em_-_mua_-_ha_1

Ở bên ngoài có mẹ mình chờ nên mình không còn buồn nhiều nữa. Mình bước vào, rồi lại vội vàng trở ra. Giống như mình sợ bản thân mình lại lưu luyến. Mình không chào tạm biệt bất cứ ai cả. Mình bỏ lại sau lưng một nhành hoa rũ, bỏ lại một lời hứa hẹn dang dở, mấy người bạn cũ và những hồi ức bị gió giấu lên tán cây. Mình bỏ lại hết và quay lưng cất bước, quay về nơi mà mình nên hướng lại. Là mẹ mình. Là cuộc sống nép mình sau những thiên thần của mình.

Mình bỏ lại những cành hoa phượng rũ, trở về chăm sóc nhành hoa trắng xinh xinh.

Bạn cũ mình thì mình không bắt chuyện, không né tránh, mình chỉ coi như vô hình trong thế giới tĩnh lặng. Mình biết rồi, thật ra không hẳn là bởi vì mình không còn giống với ngày xưa nên bạn mới bỏ mình. Sự thật là, không ai trong chúng mình còn có thể giống như hồi ức nữa. Chúng mình phải trưởng thành, bị bào mòn tới nỗi phải chấp nhận thứ tha. Chúng mình phải tiếp tục lớn hơn, chống lại những cơn mưa vần vũ, bảo vệ cho nhành hoa trắng sẵn sàng rụng rơi. 

truong_-_thanh_-_4

Mình nói mình yêu những loài hoa trắng, bây giờ giống hệt so với ngày xưa. Bạn nói bạn không thích phấn son, bây giờ bạn mình sao phết một lớp trên mặt, trở thành một vỏ bọc lạ lùng, tới ngay cả mình còn không nhận ra nữa.

Mình nói mình là một con người đầy khiếm khuyết và mình luôn luôn cố gắng hoàn thiện lại bản thân. Đến bây giờ mình chưa từng ngừng nỗ lực. Bạn nói bạn sẵn sàng bao dung cho mọi khiếm khuyết của mình, chỉ cần mình muốn, vậy thì trong chúng mình ai mới là người muốn lìa xa ai. Ai mới là người không còn giống với ngày xưa, mình biết là bạn hiểu rõ.  Hôm nay hồi ức của chúng mình theo cánh phượng chầm chậm rơi xuống đất.

© petrichoreth. - blogradio.vn

Xem thêm: Em giữ mùa hè của tôi đi nhé! Còn tôi sẽ giữ em trong trái tim mình

Kiệt.

in lost.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top