Chẳng thể dối lòng chạy trốn được cơn mưa
2019-04-02 08:35
Tác giả:
blogradio.vn - Chẳng ai lại có thể trách mắng, hay nhìn chằm chằm tò mò về một kẻ đang khóc lóc dưới cơn mưa cả. Bởi vì, tất cả họ đều bận phải chạy trốn đi cơn mưa đó, chạy trốn khỏi những gì có thể làm tổn thương đến chính mình.
***
Từ khi nào cơn mưa luôn gắn với nỗi buồn vậy nhỉ? Tôi cũng chẳng biết, chỉ là trong những lúc vu vơ suy nghĩ, tôi đã nghe ai đó nói rằng “Ngày người thương của mình rời đi, thì hôm đó trời sẽ đổ một cơn mưa rất lớn”. Chắc có lẽ, vì lòng người đang rơi lệ, nên ngày hôm đó bầu trời cũng chẳng mấy trong xanh.
Cũng có thể là khi trái tim bị tổn thương quá lớn, nên đối với những yêu nhau, đó là ngày những giọt mưa khóc thay cho nỗi lòng của họ cũng nên. Còn tôi, một kẻ cô đơn chẳng biết mùi vị tình yêu là gì, thì cái nhìn của tôi về cơn mưa cũng khác hoàn toàn. Cái khác biệt lớn nhất đó chính là “Ngày tôi buồn nhất, bầu trời hôm ấy lại chẳng bao giờ đổ mưa!”.
Những buổi chiều với ánh nắng vàng dịu nhẹ, cái nắng đẹp như trong tranh mà tôi vẫn thường nhìn thấy trong các bộ phim lãng mạn, như đang tô vẽ cho nó buồn trong lòng tôi được đong đầy hơn bao giờ hết. Nhưng tôi lại ước gì, nắng vơi dần đi, bầu trời kia bỗng nhiên kéo mây đen và những hạt mưa nhỏ có thể dần dần rơi xuống thì tốt biết mấy. Lúc đó, tôi có thể chạy thật nhanh về một phía vô định, và hơn hết tôi có thể khóc thật to, vì lúc đó sẽ chẳng một ai nhận ra rằng tôi đang khóc.
Bởi vì những giọt mưa àm nhòa đi nước mắt, tôi tìm đến cơn mưa như một sự ngụy trang để che đi những giọt lệ mà tôi đã không cho phép nó được rơi, ở bất kỳ đâu kể cả khi chỉ đối diện với nỗi cô đơn của chính bản thân mình.
Nhưng thật buồn, là những ngày tôi thấy cuộc sống này thật tồi tệ thì trời lại vô cùng đẹp. Nắng vàng, mây trắng, tiếng gió thổi vi vu làm những tán cây khẽ đung đưa rì rào… Tất cả, dường như đang hòa vào một bản nhạc vui tươi đến say sưa quên lối về. Dường như tất cả đều muốn làm lơ đi cái nỗi buồn đẹp đẽ của tôi thì phải?
Không phải lúc nào tâm trạng của bạn và thời tiết đều tỷ lệ thuận với nhau có phải không? Tôi cũng nghĩ như thế, thậm chí những lúc tưởng chừng như hôm nay là một ngày trọn vẹn để bạn sống tận hưởng niềm vui, thì ngày hôm đó trời lại u sầu đổ một cơn mưa bất chợt.
Nhưng có lẽ sau một cơn mưa, bạn có thể bình tâm mà cảm nhận niềm vui đó theo một cách hoàn toàn khác. Một cảm giác hài lòng, với tất cả những gì đàn diễn ra, không vội vã, hay hấp tấp mà là một cảm giác hạnh phúc an bình thật sự. Giống như người ta thường bảo “Sau cơn mưa, trời lại sáng”. Mọi việc rồi sẽ ổn thôi phải không?
Cũng giống như tôi, người luôn khát khao đắm chìm vào một cơn mưa thật lớn, để quên đi nỗi buồn, sự cô đơn và thất vọng dành cho bản thân, để không phải tự tao cho mình một vỏ bọc cứng rắn như mọi người vẫn thường trông thấy. Sự thật thì chẳng ai lại có thể trách mắng, hay nhìn chằm chằm tò mò về một kẻ đang khóc lóc dưới cơn mưa cả.
Bởi vì, tất cả họ đều bận phải chạy trốn đi cơn mưa đó, chạy trốn khỏi những gì có thể làm tổn thương đến chính mình. Nhưng với tôi, chỉ khi đó tôi mới có cơ hội được sống thật với bản thân mình, mới nhận ra bản thân cũng có quyền được khóc lóc như một đứa trẻ mà không sợ bất kỳ một ánh mắt tò mò nào dành cho mình.
Tôi đã từng ước như thế, nhưng rất ít lần tôi thực hiện được mong muốn đó của bản thân. Chắc có lẽ, một cơn mưa không đủ để làm cho tôi có thể vơi đi được nỗi buồn đang thật sự chất chứa trong lòng. Nó chỉ có thể giúp tôi trở về với con người thật của mình trong một khoảng thời gian nào đó mà thôi.
Đã rất nhiều lần tôi mong mỏi những cơn mưa bất chợt, để có thể an ủi phần nào tâm hồn đang dần khô héo. Nhưng dù không có cơn mưa nào ào tới vào đúng thời điểm mà tâm trạng bạn đang cảm thấy bất lực và mệt mỏi nhất thì cũng không sao cả. Bởi vì, bạn có thể tự tao ra cho bản thân một cơn mưa trong suy nghĩ. Cơn mưa đó có thể đồng hành cùng những cung bậc cảm xúc khác nhau của bạn, cũng có thể lắng nghe những tiếng khóc thổn thức trong nỗi lòng bạn, và vỗ về bạn như một người bạn thật sự.
Và hơn hết là bạn không phải chờ đợi một cơn mưa vô vọng từ tự nhiên để lắng nghe những thanh âm từ bên trong suy nghĩ của bạn. Tất cả chúng ta đều có một cơn mưa trong lòng, cơn mưa đó sẽ ào tới khi bạn cảm thấy khó khăn nhất, nhưng cũng biết dừng đúng thời điểm để đánh thức bạn dậy, sau những cảm xúc tiêu cực xâm chiếm.
Vì vậy, những ngày tôi buồn nhất, bầu trời cũng chẳng bao giờ đổ cơn mưa, âu ra cũng là một điều tốt. Vì nếu hôm ấy trời đổ mưa thật chắc có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ nhận ra được, thì ra cuộc sống đôi khi không hoàn toàn đồng nhịp với cảm xúc lại là một điều tốt để ta có thể cố gắng sống một cách mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Gửi đến những cơn mưa chờ hoài chẳng đến!
© Huỳnh Thị Thảo Nguyên - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Yêu lại từ khởi đầu mới
Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.
Đã nắng rồi, Đà Nẵng!
Trong khoảnh khắc ấy, nàng nắm chặt lấy tay tôi. Không cần biết ngày mai ra sao, mà có ra sao cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Rồi ai cũng sẽ được hạnh phúc
Nhưng nhỏ đâu biết rằng trong tôi đã nhóm lên một tình cảm đặc biệt dành cho nhỏ. Vậy mà nhỏ vô tư không hề chú ý đến những cử chỉ và ánh mắt ngập hạnh phúc mà tôi dành cho nhỏ. Chắc vì giờ nhỏ đang hạnh phúc với tình yêu đầu đời của nhỏ.
Những cánh đồng đen (Phần 2)
Tình yêu đối với Thương là một thứ xa xỉ, nhưng đó lại là thứ nó khao khát hơn ai hết. Và Thương đã mang thứ tình cảm đó gửi gắm lên người Đông.
Viết cho tháng tư
Tháng tư là khoảng thời gian tuyệt vời để dạo bước trên những con phố, lặng ngắm đời thường, để lòng mình hòa quyện vào khung cảnh yên bình của thành phố.
Sóng và cát
Lớn hơn một chút nữa, người bạn kia không biết từ bao giờ đã trở thành một phần cuộc sống của nó, và nó cũng cảm nhận được một sự “đáp lại” của mảng cát trên bờ ấy. Bờ cát ấy cũng muốn xả thân mình xuống mặt biển xanh trong, gợn sóng ấy cũng càng lúc càng lớn hơn…
Những cánh đồng đen (Phần 1)
Đúng vậy, Thương chưa từng chơi búp bê. Thậm chí có khi chưa từng được nhìn thấy con búp bê trông như thế nào. Bà chưa từng mua cho nó. Bà chỉ toàn bắt nó làm việc và làm việc. Bà từng nói với nó, nhà này không nuôi kẻ vô dụng.
Em sắp là người già
Tôi cũng quan niệm đó là chuyện bình thường của một con người, cứ để mọi chuyện được tự nhiên rồi điều gì tới thì sẽ tới, vì người ta có tuổi trẻ thì ắt có tuổi già, miễn là người ta thấy vui với những việc hàng ngày là được.
Duyên phận
Sau ba năm thì cuối cùng em cũng chính thức trở thành vợ của anh, những tưởng bí mật bấy lâu sẽ chôn vùi mãi mãi nhưng nào ngờ nó lại được khơi dậy. Ngày anh gặp lại chị ấy thì em cũng đủ nhận ra trái tim anh bao năm qua chưa từng có chỗ cho em.
Đôi khi bạn quên những điều giản đơn
Bạn biết không, chén cơm nóng nổi ấy sẽ sưởi ấm được trái tim chai sạn của bạn trước những uất ức, chịu đựng mà có thể bạn chưa sẵn sàng để chia sẻ ra cho bất kì ai.