Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cơn mưa hắt lên nỗi nhớ

2018-10-21 01:28

Tác giả:


blogradio.vn - Ừ, trời đổ mưa rồi em nhỉ. Cơn mưa Sài Gòn chóng vánh, nhanh đến, nhanh đi. Chẳng đủ để thỏa nỗi thèm như em mong muốn. Nhưng, đủ để hắt lên trong em một nỗi nhớ, nhớ đến quặn thắt và bận bịu lòng mình.

***

blog radio, Cơn mưa hắt lên nỗi nhớ

Ảnh: Ngô Thanh Minh
Sài Gòn, ngày… tháng… năm…

Chiều nay, Sài Gòn trở dông. Cơn dông mà người bạn của em nói rằng đó là lẽ thường tình của một tháng 10 trên mảnh đất xa lạ này. Em đợi, đợi một cơn mưa ầm ĩ trắng trời để xoa dịu cái cái tức tưởi của bầu trời muốn khóc, nhưng lại khóc không thành lời. Hay có chăng là xoa dịu một miền nhớ trong tâm hồn cô bé 18 tuổi lần đầu đặt chân đến thành phố phồn hoa, nhưng lại không nguôi da diết về một Huế dịu dàng…

Có lẽ, chẳng nơi nào có cái mưa như vỡ trời, lại dai dẳng như mưa Huế. Nỗi buồn lạnh phương Bắc kéo về, gặp đèo Hải Vân như gặp được tri kỉ của đời mình, thả lòng trút mọi tâm sự để rồi, khi nói lời tạm biệt và cất bước đi, bầu trời kia đã khoác lên mình một diện mạo mới, tươi sáng và ấm áp biết dường nào. Đó là bầu trời phương Nam rực nắng, là vùng đất năng động và hiền hòa. Nhưng, đó không phải là bầu trời khi người ta rời đi, dễ dàng cất giữ nỗi niềm da diết trong ngăn kéo vali của mình. Người ta nói, Huế đã lặng thầm nhận lấy mọi khổ đau hóa lệ của đất nước, nên Huế buồn, trầm mặc như một cô gái sống trong kinh thành xưa, tự nguyện thưởng thức mọi sự yên tĩnh trong tâm hồn mình. Thế nên, khi nhìn bầu trời rực nắng Sài Gòn, cô bé kia thèm một trận mưa Huế đến nao lòng.

Ngày đó…

Cứ mỗi lần Huế chìm mình vào những cơn mưa, em lại quýnh quáng tìm đến cái ấm áp dễ chịu của chiếc áo lông dày cộm, em vội vàng lấy chiếc chăn bông mẹ đã xếp gọn gàng trong ngăn tủ để trùm lên quá đầu và chìm vào giấc ngủ.

blog radio, Cơn mưa hắt lên nỗi nhớ

Em lạnh không? Không hẳn. Chỉ là em nghiện cảm giác ấy, em muốn thời khắc sự ấm áp xoa dịu cái se lạnh trên từng thớ da, từ từ và sâu sắc. Em muốn nghe tiếng mưa gõ nhạc trên mái nhà, giai điệu ấy, âm thanh ấy cộng hưởng với sự dễ chịu trong chiếc chăn bông, em có thể nằm đó cả ngày trời để vu vơ, để dại khờ với những suy nghĩ non nớt của một cô bé 18 tuổi đang chuẩn bị hành trang để phiêu lưu với cuộc đời. Em thèm một ngày như thế…

Cứ mỗi lần Huế chìm mình vào những cơn mưa, em lại tự nghĩ mình thật dũng cảm. Em đã đi con đường dài 10 cây số ấy một ngày bốn lần, dưới cơn mưa đủ mạnh để khiến cho da thịt em đau rát, đến trường với quần áo ướt nhèm, nước mưa thấm qua cả lớp áo mưa mẹ bảo rằng thượng hạng. Nhưng em đã phải chạnh lòng khi nhìn thấy tấm lưng ba khom trên mảnh ruộng trắng xóa màn mưa, đôi chân mẹ vội vàng chạy tìm chỗ trú cho mớ hàng người ta vừa giao ở chợ. Vậy thì ai là người dũng cảm? Em biết rồi. Đó là những ai đang cố gắng từng ngày để làm thật tốt công việc của mình và theo đuổi đến cùng lí tưởng mình đang có. Lí tưởng của em là tương lai rộng mở, còn lí tưởng của ba mẹ? “Chỉ là con thôi”. Và, em thèm một sự dũng cảm như thế…

Cứ mỗi lần Huế chìm mình vào những cơn mưa, vào năm em 17 tuổi ấy, có chàng trai ấy đã đợi em trước cửa lớp chỉ để đi với em một đoạn đường thật ngắn, chung một chiếc ô, chung một bầu trời. Chàng trai ấy đã khắc vào trong kí ức của em một đoạn đường mang tên Thanh xuân, đoạn đường với tiếng cười và điệu đùa tinh nghịch, đoạn đường mà em cảm nhận được hơi ấm lan tỏa trong không gian chỉ bé bằng một chiếc ô. Là đoạn đường hay là con đường? Nơi cuối đường là bao xa? Em cũng không biết nữa, và cậu ấy cũng vậy. Nhưng, em thèm một đoạn đường như thế…

Ừ, trời đổ mưa rồi em nhỉ. Cơn mưa Sài Gòn chóng vánh, nhanh đến, nhanh đi. Chẳng đủ để thỏa nỗi thèm như em mong muốn. Nhưng, đủ để hắt lên trong em một nỗi nhớ, nhớ đến quặn thắt và bận bịu lòng mình.

Huế ơi, em nhớ…

©Thúy Hiền Trần Lê – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên

Lỡ duyên

Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

back to top