Đốt cháy một mảnh tình bạn
2021-06-05 01:25
Tác giả: Kiệt.
blogradio.vn - Chúng mình còn trẻ con nhiều, cứ bỏ ngoài tai những lời như dao cứa, "Bạn giỏi như thế, sao mà con không bằng bạn?". Chúng mình cứ cố chấp tay nắm lấy bàn tay, và mình lại tưởng. Mình tưởng chúng mình có thể thật sự kiên trì.
***
Mình bỗng nhiên nhận ra, thật sự bản thân mình chưa bao giờ chiến thắng. Bất cứ người nào. Mình là một bậc hùng vương thất bại với thể chế hoang tàn. Mình vô dụng, bất tài, và mình lại không trưởng thành sớm hơn. Đến tận bây giờ mình mới nhận ra.
Mình có một người bạn từ hồi tiểu học, từng thân. Đã có một thời chúng mình rất thân thiết, như hình với bóng, như phượng với trường, như bằng lăng với phố, như cá nhỏ với biển khơi, tưởng như không chuyện gì có thể tách chúng mình ra, tưởng như dù thời gian có bào mòn tất cả, chỉ có tình bạn của chúng mình là vĩnh viễn bất diệt. Đã quá ngây thơ rồi phải chăng, khi mà mình cứ tưởng nhiều thứ như vậy, mong muốn nhiều rồi lại thất vọng nhiều như vậy.
Ngày chúng mình còn là con nít, chúng mình không biết tới những ganh ghét, giành giật, về những chuyện so bì ích kỷ như ai giỏi hơn ai, ai là người cố gắng nhiều hơn ai. Và, lẽ ra chúng mình không bao giờ phải biết, nếu như không vì người lớn. Bởi vì chúng mình thân quá, nên người lớn luân phiên so sánh coi trong chúng mình người nào tốt hơn, giỏi hơn, về văn nghệ, về ngoại hình, thậm chí là thành tích học tập hay những phong trào bề nổi. Chúng mình còn trẻ con nhiều, cứ bỏ ngoài tai những lời như dao cứa, "Bạn giỏi như thế, sao mà con không bằng bạn?". Chúng mình cứ cố chấp tay nắm lấy bàn tay, và mình lại tưởng. Mình tưởng chúng mình có thể thật sự kiên trì.
Đôi lần, mình cảm thấy thất vọng tràn trề bởi vì mình thua bạn trong một trò chơi. Đôi lần, trong mắt bạn vọng dậy những tia ganh ghét, căm phẫn với thành tích của mình, những lời mỉa mai không nên có giữa hai người bạn, những hờn ghen, ích kỷ, những ý nghĩ mà người lớn rắp tâm gieo rắc: Con phải hơn bạn, không thì mẹ xấu hổ biết bao.
Và, chúng mình dần xa cách, tới nỗi trong một buổi lễ trao giải còn không ngồi sát bên. Mình và bạn cứ trò chuyện, thế mà mình lại cảm thấy rõ ràng mỗi người mang thêm một cái vỏ bọc lạ lùng, một tấm mặt nạ che giấu sự ích kỷ, ganh ghét, mở miệng là nói: Tớ biết cậu hơn tớ mà.
Chiều nay, mình và mẹ của mình lên thư viện tỉnh nhận giải, là một cuộc thi nổi tiếng và mình giành giải nhất. Trong cả quá trình công bố giải, mình chỉ thầm cầu nguyện, mong sao cuộc thi chỉ lấy một giải nhất thôi, một là mình và không ai cả, hai là không phải mình và bất cứ người nào. Và, trớ trêu cho mình làm sao, mình và bạn lại cùng giải nhất.
Mình theo bản năng ngoái lại nhìn mẹ của mình, hai mắt mẹ mình sâu hoắm và không còn vui vẻ nữa. Mẹ còn tặc lưỡi một câu, không ngờ nó giải nhất giống như mình. Thế rồi mẹ không còn hào hứng với giải thưởng của mình nữa, như là mình không có trong tay cái gì, như là mình là một kẻ thất bại giữa chiến thắng vinh quang.
Cả trường bạn tung hô bạn, mình thì không. Đồng nghiệp mẹ mình chúc mừng bạn, mình thì không, dù cho mình giải nhất, thậm chí mình dám tự nhận là mình giỏi hơn bạn, ở bất cứ phương diện nào. Thế nhưng chiến thắng của mình lại bị chiến thắng của một người che lấp mất, giống như một nước không thể có hai vua, bạn là kỳ tích vậy thì mình là lẽ dĩ. Mình buồn nhiều, và lại một lần nữa bị những rắp tâm của mình làm cho mờ mắt.
Chúng mình chỉ là người thường thôi, tưởng thân thiết mà chưa qua nổi lòng hờn ghen, ích kỷ. Đố kị thiêu rụi từng tế bào trong người chúng mình. Đốt cháy một mảnh tình bạn, làm cho chúng mình không thể ở bên nhiều, tâm sự nhiều hơn nữa. Tình bạn của chúng mình chỉ tới thế mà thôi. Tình bạn mười mấy năm của chúng mình kết thúc rồi, mình biết thế, và mình buông tay, mình chọn lựa một lối thoát nhẹ nhàng dành cho cả hai chúng mình.
Và, bây giờ chúng mình chỉ là hai người lạ, từng rất thân. Mình buồn, nhưng mà mình có thể sống tốt. Đừng lo nhé, bạn mình, chúng mình chắc chắn rồi lại bình yên.
Mình bỗng nhiên nhận ra, thật sự bản thân mình chưa bao giờ chiến thắng. Bất cứ người nào. Thậm chí bao gồm cả bản thân mình nữa, mình không thể vượt qua tham vọng, ích kỷ của ngay bản thân mình.
Đại sứ Văn hóa Đọc 2021, ngày mười tám tháng năm.
© petrichoreth. - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Tôi chọn tuổi trẻ bước về phía trước l Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu