Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thành phố của những thước phim quay chậm

2021-08-09 01:25

Tác giả: Tuyết Như Trần


blogradio.vn - Với lối trần thuật tinh tế nhưng đầy chừng mực, không thích sử dụng nhiều “đại ngôn”, những câu chuyện thầy kể tựa hồ rất riêng tư nhưng lại gần như thuộc về tất cả mọi người.

***

Lần đầu gặp GS-TS Huỳnh Như Phương ở lớp NCS, tôi có đôi phần bất ngờ. Trước đó, vì chủ yếu học ở ĐHSP nên bản thân chưa bao giờ có dịp được gặp thầy. Thi thoảng đọc sách cũng như nghe kể đâu đó một vài câu chuyện về vị giáo sư nổi tiếng nghiêm cẩn trong học thuật và giảng dạy từ các bạn đồng môn, càng khiến tôi thêm e dè cẩn trọng. Trong hình dung của bản thân, thầy hẳn là một người nghiêm nghị và rất khó tính.

Thế là một buổi sáng đầu Đông, khi Sài Gòn vừa chớm lạnh, mang tâm thế ngại ngùng có phần lo lắng, tôi run run bước vào lớp. Lớp học chẳng có ai ngoài thầy. Khi cánh cửa vừa hé ra, thầy ôn tồn nhìn tôi mỉm cười. Sau vài câu hỏi han, thầy bảo tôi liên lạc với các bạn trao đổi lại lịch học. Có thể vì đa phần NCS chúng tôi lúc bây giờ thường đi học cùng gánh nặng trên vai là công việc mưu sinh hằng ngày. Nên, thỉnh thoảng giữa bộn bề công việc, chúng tôi dễ khiến các thầy cô bận lòng. Dù chẳng thầy cô nào nỡ lòng trách cứ học trò, nhưng tự bản thân mỗi người luôn cảm thấy áy náy vô kể. Buổi sáng đầu tiên gặp thầy Phương, sự áy náy ấy khiến tôi cứ bần thần mãi chẳng thể làm gì, ngoài việc lặng lẽ dõi theo thầy bước xuống từng bậc thang dài và hẹp. Trong giây phút ấy, những mặc định ban đầu về thầy không dưng biến mất hoàn toàn trong tâm tưởng tôi. Thầy rất hiền. Trong nét hiền từ thấp thoáng đôi phần thanh đạm. Hình dung về một người hẳn phải có đôi lần gặp gỡ tiếp xúc. Nếu không, những điều nghe được hẳn chỉ là nghe được.

Nhiều ngày sau đó, được chăm chú theo sát nội dung học phần, bản thân càng thêm ngưỡng mộ vốn tri thức uyên bác đến kì lạ của thầy. Giọng thầy trầm, nhỏ nhẹ kiểu miền Trung. Những buổi học cùng thầy, giữa tiếng xe cộ ngược xuôi vọng lên từ góc đường Đinh Tiên Hoàng, tôi hay loáng thoáng nhìn ra khoảng trời bồng bềnh mây trôi, rồi mơ hồ nhận ra mình đang có vô vàn khoảnh khắc rất đặc biệt ngay trước mắt. Những ngày mà may mắn thay, tôi có dịp được ngưỡng vọng, được say sưa, được bày tỏ đủ đầy mọi xúc cảm của chính mình với văn học qua những góc nhìn và cách kiến giải đầy học thuật của thầy. Một tháng rưỡi trôi qua. Khi những tiết cuối cùng của học phần khép lại, tôi lại mơ hồ nhận ra bức chân dung về thầy đã gần như hoàn thành trong tâm tưởng: tận tâm - chừng mực - dung dị - tao nhã. Bức kí họa được vẽ từ nhiều mảnh vụn trong hồi ức hoà quyện cùng ánh sáng của sự ngưỡng vọng khiến tôi tin rằng: khoảng thời gian bản thân kiên cường gắng sức để bước vào ĐHKHXH&NV là hoàn toàn xứng đáng. Tôi đã được gặp những người thầy quá tuyệt vời. Những cuộc hạnh ngộ mà có lẽ cả đời này bản thân chẳng thể lãng quên.

Thoáng đi gần nửa năm, khi công việc của chính mình vơi bớt đôi phần, tôi lại tìm mua được quyển tản văn mới của thầy. Quyển sách nhỏ, bìa vàng nhạt, với nhan đề rất “điện ảnh”: “Thành phố những thước phim quay chậm. Theo dòng kí ức của thầy, những câu chuyện tuổi thơ, bạn bè và cả thời cuộc chậm rãi lôi cuốn người đọc. Có cảm tưởng mỗi lát cắt từ bộ phim kí ức của thầy dù xưa hay nay vẫn được kể rất từ tốn. Sự chậm rãi ấy lạ thay khiến người đọc dù nhẩn nha đến đâu vẫn không thể tránh được sức lôi cuốn mà tỉ mẫn dự phần vào từng lát cắt câu chuyện.

Vốn dĩ lớn lên trong hoà bình, chưa bao giờ mường tượng về những cuộc chiến đã qua, khi đọc đôi phần quyển tản văn này, tôi giật mình nhận ra nhiều tâm sự rất thật của thầy và những người như thầy trong cuộc chiến. Lá thư thầy viết cho cha mình, những mong mỏi khi đợi tàu cùng mẹ hay khoảnh khắc lắng nghe tiếng nhạc của dàn hợp ca từ một góc giảng đường còn xây dở đều khiến tôi xúc động vô cùng. Càng xúc động hơn khi nhận ra bóng dáng người thầy mà mình ngưỡng mộ trên giảng đường đại học trong những câu chuyện đầy ắp mọi cung bậc cảm xúc ấy. Với lối trần thuật tinh tế nhưng đầy chừng mực, không thích sử dụng nhiều “đại ngôn”, những câu chuyện thầy kể tựa hồ rất riêng tư nhưng lại gần như thuộc về tất cả mọi người. Đâu đó, giữa những trang viết, thi thoảng hình ảnh về lớp học đầu Đông ngày nào lại quay trở về trong tâm tưởng...

© Tuyết Như Trần - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Blog Radio 545: Những lá thư tay còn nồng nàn lời thương nhớ

 

Tuyết Như Trần

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top