Đời thật sự không dài và những câu chuyện buồn cũng thế
2021-08-15 01:25
Tác giả:
Tuyết Như Trần
blogradio.vn - Những ngày buồn bã ấy lại khiến tâm tư vốn nhiều trầm mặc của bản thân thêm phần già cỗi. Thậm chí, có đôi lúc cảm giác nội tâm của chính mình như một gốc lục mai già khô héo, quay quắt đau đớn trong giá rét.
***
Năm 2010, khi vừa tốt nghiệp đại học, mình xin vào giảng dạy tại một trường cấp hai ở quận ba. Chỉ khoảng hai tuần, mình viết đơn xin nghỉ dạy. Nhiều bạn bè lẫn người thân đều cảm thấy ngạc nhiên và tự hỏi lí do mình thôi việc là gì. Mình, ở thời điểm đó, chưa bao giờ giải thích hay biện minh bất cứ điều gì cho hành động kiên quyết ấy. Bài học đầu đời in hằn sự cố chấp trong bản tính cá nhân của mình đến tận những năm tháng về sau.
Kí ức duy nhất còn sót lại trong tâm trí mình về khoảng thời gian khó khăn ấy là tiếng quát mắng và đóng cửa khô khốc ở phòng hiệu trưởng. Rời khỏi cánh cửa ấy, mình không nói bất kỳ điều gì, chỉ lặng yên bước đi. Hơn bất kỳ ai, mình hiểu mình không thuộc về nơi này, dù dưới bất cứ vai trò nào. Mình của tuổi 20 thơ ngây đã tự nhủ rằng sau việc này, mình sẽ không bao giờ buồn nữa.
.jpg)
Năm 2017, sau nhiều năm giảng dạy tại trường, mình phải đối mặt với một tình huống rất nan giải trong nghề. Tâm trạng kiệt quệ, tinh thần sa sút khiến bản thân rơi dần vào trạng thái trầm cảm. Sự hồ nghi với tất cả mọi người chung quanh, lòng ngờ vực với năng lực của bản thân và cả những nỗi đau, sự tủi nhục vì phải chấp nhận một “bản án” mơ hồ đã khiến mình nghĩ đến sự từ bỏ. Mình rất muốn nghỉ việc, nhiều lần muốn nghỉ việc, nhưng lại không thể cam tâm trở thành kẻ thua cuộc.
“Nếu em rời bỏ nơi ấy tức là em chấp nhận thua cuộc. Dù thầy biết em có rất nhiều nơi để đi, nhưng vì sao không cho mình một cơ hội để ở lại. Thời gian qua đi, sẽ có lúc em thấy mình đúng đắn như thế nào…” lời nói của thầy Giang, kỳ lạ thay, trở thành một thứ ám ảnh bản thân mình ngày ngày đêm đêm. Mình đã quyết định ở lại, cam tâm tình nguyện chấp nhận mọi điều, dù rằng tồi tệ nhất xảy đến với bản thân. Năm ấy, bản thân chỉ độ 27, 28 tuổi, nhưng luôn cảm giác mình đã “già” đi rất nhiều, bản tính vốn ít nói lại càng trở nên trầm mặc hơn. Và, mình của những năm ấy, lại tự nhủ sau đả kích này chẳng còn điều gì khiến bản thân có thể sầu muộn nữa.
Năm 2018, nhận phân công giảng dạy, mình chỉ còn hai lớp để dạy. Con số hai ít ỏi khiến bản thân thật sự nao núng. Thời điểm ấy, công việc với mình là tất cả. Mùa hè năm ấy, mình tiến hành nộp hồ sơ vào rất nhiều trường khác nhau với mong muốn đơn thuần là tìm thêm một công việc thỉnh giảng khác. Sẽ không còn gì đáng nói nếu trong khoảng thời gian ấy, bản thân không nhận thêm vài "cú đạp" phá tan lòng tự trọng lẫn niềm tin vào con người. Mình bất ngờ khi nhận ra tử tế không phải là điều duy nhất mọi người có thể dành cho nhau. Chúng ta có thể tin tất cả mọi thứ trên đời, trừ nội tâm của một người. Những ngày buồn bã ấy lại khiến tâm tư vốn nhiều trầm mặc của bản thân thêm phần già cỗi. Thậm chí, có đôi lúc cảm giác nội tâm của chính mình như một gốc lục mai già khô héo, quay quắt đau đớn trong giá rét.
Nhưng rồi, như mọi người biết đấy, mùa Đông dù dài đến đâu cũng có lúc phải kết thúc. Cũng trong năm 2018, mình bắt đầu nghề viết lách. Khởi đầu cho hành trình này là một cuộc hội ngộ rất có duyên với em Linh. Linh vốn là một bác sỹ nhi khoa rất tâm huyết với nghề. Em chọn mình làm người viết bài cho Touchie Feelie - dự án massage cho trẻ sơ sinh. Mình vẫn còn nhớ lần đầu đến gặp Linh là một buổi chiều tầm tã mưa giông, khiến bản thân đôi lần do dự muốn quay đầu xe trở về nhà. Nhưng thật không ngờ, chính cuộc gặp ngày hôm ấy đã khiến bản thân mình được tiếp thêm rất nhiều động lực.

Sau Touchie Feelie, mình đã tìm được vô số những dự án viết lách dài hạn lẫn ngắn hạn khác nhau. Đặc biệt nhất là dự án Thạch Hãn khi chị Ly - bà chủ nhà hàng đã tin tưởng giao phó hoàn toàn công việc viết quảng cáo cho mình. Cho đến tận thời điểm này, người khiến mình biết ơn nhất chính là em Linh, chị Ly và vô số những khách hàng đã giúp mình "khai phóng" được bản thân, đủ can đảm để dấn thân vào một lĩnh vực hoàn toàn mới mẻ. Hóa ra một cội mai dù già cỗi đến đâu vẫn có khả năng “hồi sinh” khi tin vào gió xuân và ý thức được giá trị của chính mình.
“Cội mai” tinh thần trong mình đã thật sự đơm hoa kết trái sau trải nghiệm đặc biệt ấy. Và càng vui hơn khi đầu năm 2019, mình nhận thêm được một vài lời mời cộng tác từ các trường trung cấp, cao đẳng. Đến tận cuối mùa hè năm 2019, khi quay trở về từ Phượng Hoàng Cổ Trấn, thấy tâm tình bình lặng như dòng Đà giang nước xanh như ngọc, bản thân đã tin rằng chỉ cần được đi khắp thế gian, mình sẽ không bao giờ cảm thấy sầu muộn nữa.
Cuối năm 2019, một người thân trong gia đình của mình đột ngột qua đời. Cũng tại thời điểm ấy, dịch CoV19 bùng phát khắp thế giới. Kỳ nghỉ tết kéo dài bất thường suốt ba tháng cùng hàng loạt những tin tức chấn động lan khắp hành tinh mình đang sống. Những lời hẹn ước dưới hoa trở thành lời từ biệt vĩnh viễn, những lời cầu cứu từ trên lầu cao, những cái chết đột ngột làm “đặc quánh” không khí của một thành phố, hai thành phố và vô số các thành phố khác như những “phát súng” liên thanh lan tỏa khắp tâm trí mình. Mình ngơ ngác tự hỏi: đây thật sự là thế giới mình đang sống sao? Bản thân có thể đi khắp thế gian nữa không? Không. Mình chẳng thể làm được gì, ngoài việc yếu ớt chống đỡ cơn đại dịch bằng những lớp khẩu trang y tế nặng nề.
Lần đầu tiên, ở độ tuổi ngoài 30, mình nhận ra con người là một sinh thể yếu đuối đến nhường nào. Nỗi buồn cá nhân mãi mãi không thể tách rời bi kịch thời đại. Và như bạn thấy đấy, những câu chuyện buồn trên thế gian này mãi mãi không bao giờ kết thúc. Bi ai của một đời người thật quá nhiều so với những điều tốt đẹp bản thân chúng ta xứng đáng có được. Thay vì trói chặt bản thân vào những điều đau đớn, giằng xé nội tâm của chính mình, hãy cho phép mình được lãng quên tất cả và bắt đầu một chuỗi ngày mới hạnh phúc hơn. Đời thật sự không dài, chuyện buồn cũng thật sự không dài, phải không mọi người?
© Tuyết Như Trần - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Chênh chao để trưởng thành l Love Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Con nhà nghèo
Càng lớn nó càng nhận ra nghèo không phải là một cái tội, vì ai sinh ra cũng mong mình được sống sung sướng đủ đầy, chẳng ai mong một cuộc sống nghèo khó túng thiếu. Nhưng đúng là khi người ta quá nghèo thì người ta hay có những suy nghĩ cực đoan và bi quan, rồi người ta hay so sánh này khác. Nó mong sau này nó sẽ đi làm để mẹ nó được nghỉ ngơi, nó chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi.
8 đặc điểm đáng ngưỡng mộ của những người luôn lạc quan nhưng không hề ngây thơ
Có một sự khác biệt đặc biệt trong sự lạc quan của những người đã từng thất vọng nhưng vẫn chọn sống đầy hy vọng. Sự lạc quan của họ khác với sự lạc quan tươi sáng, chưa từng bị thử thách của những người thiếu kinh nghiệm. Nó sâu sắc hơn, có chủ đích hơn và đáng tin cậy hơn.
Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong
Từng là tất cả của nhau, từng câu hứa vẹn tròn, từng yêu đến điên dại. Giờ đây, kẻ khóc người cười, người hận đến xương tuỷ, kẻ đau thấu tận tâm can.
Bình dị hoa sen
Tuổi thơ của mẹ ngọt ngào như những đóa sen thơm ngát trong đầm. Diệu vợi miền nhớ với mẹ chẳng phải là những vất vả, lo toan, thiếu thốn chạy ăn từng bữa mà là những mùa sen thanh khiết yên bình nơi quê nhà.
Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”
Phim điện ảnh “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ” đặt ra một câu hỏi lớn cho các gia đình Việt hôm nay: không trao độc lập và tự do cho con, sao mẹ lại kỳ vọng con có được hạnh phúc?
Tình yêu – Một lần và mãi mãi
Ta yêu theo bản năng, yêu bằng tất cả những gì mình có, mà quên mất rằng tình yêu cũng cần học cách vun đắp, cần hiểu, cần lắng nghe, cần hy sinh đúng mức. Nhiều người mất nhau không phải vì không còn yêu, mà vì không biết cách giữ gìn.
Can trường
Trong một thế giới đầy biến động, nơi sự lo lắng và bất an trở thành trạng thái thường trực, “Can Trường” của Osho là lời mời gọi người đọc bước vào hành trình sống can đảm, sống thật, sống toàn vẹn với chính mình.
Hạnh phúc buồn
Hai con cứ xem như đây là một khoảng lặng chung của gia đình ta. Mà chắc cũng chẳng có gia đình nào có thể êm đềm suốt bao nhiêu năm tháng, thì Si và Siu hãy xem như đây là khoảng thời gian hạnh phúc gia đình mình đang lắng xuống, lắng thật sâu trong lòng mỗi người.
Điều đúng đắn
Tôi gọi một tiếng "Anh...", vẫn gọi là "Anh" nhưng sao sự thật lại chua chát đến vậy? Anh quay qua nhìn tôi như chờ tôi nói điều gì đó. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh vời vợi, nước mắt tự tuông ướt cả tóc.
















