Nỗi buồn thật đẹp nhưng tớ ghét nó
2021-07-23 01:25
Tác giả: Hount
blogradio.vn - Nỗi buồn thật đẹp, nhưng tớ ghét nó. Nếu được lựa chọn, tớ sẽ lựa chọn cảm xúc của tớ luôn ở vạch 0, không vui không buồn như tớ đã từng. Tớ ước mình có thể tĩnh lặng ngắm nhìn thế giới quay cuồng trước mặt mà hoàn toàn không liên quan đến mình. Ngộ nghĩnh nhỉ?
***
Tự dưng tớ nhìn ảnh đại diện của tớ và nghĩ rằng tớ cười xinh quá, nhưng cười như thế có làm tớ quá mệt mỏi không?
Ngày đó, tớ từng gần như không cười và nói chuyện vui vẻ suốt một năm dài. Mọi người nghĩ tớ đang không ổn, nhưng tớ tự cảm thấy tớ ổn và tâm tớ thì tĩnh lặng không chút gợn sóng. Tớ từng được sống trong thế giới của riêng tớ, dẫu lúc đó tớ có từng nghĩ sớm thôi tớ sẽ rời khỏi cuộc đời vào một lúc nào đó.
Tớ luôn lo sợ vì tớ mà ai đó bị tổn thương, tớ luôn lo sợ vì những câu nói hành động của tớ làm ai đó trở nên tiêu cực. Tớ đã luôn muốn đem lại sự tích cực cho mọi người.
Tớ chúa ghét khó khăn, và nếu được lựa chọn thì tớ sẽ chọn một cuộc sống yên bình không có chút sóng gió nào xảy đến. Tớ bị ám ảnh về chuyện mình phải đủ tốt thì mới xứng đáng nhận được tình yêu thương. Và giả thuyết đó lại càng ngày càng tự nó chứng minh nó đúng rõ hơn qua quá trình tớ trưởng thành giữa những người thân thuộc quanh tớ.
Tớ khao khát nhận được tình yêu thương, và tớ đã nỗ lực? Sau đó thất bại.
Ngay cả chính bản thân tớ, tớ đã cố gắng trở nên thật tốt mới có thể yêu thương bản thân. Vậy thì tại sao tớ không thể yêu nốt những góc tối tăm trong con người tớ? Tớ từng ước rằng giá như có ai đó yêu con người không hoàn hảo của tớ, nhưng điều đó đối với tớ cũng là một việc khó nhằn.
Trong một xã hội hướng đến những điều thiện lành và tích cực. Tớ đã nghĩ sẽ tuyệt lắm nếu sức khỏe tinh thần tớ thật vững chãi, tớ biết cảm thông và thấu hiểu lòng người. Còn nỗi buồn thì sao? Người ta và cả tớ đều cố gắng thi vị nó. Nỗi buồn thật đẹp, nhưng tớ ghét nó. Nếu được lựa chọn, tớ sẽ lựa chọn cảm xúc của tớ luôn ở vạch 0, không vui không buồn như tớ đã từng. Tớ ước mình có thể tĩnh lặng ngắm nhìn thế giới quay cuồng trước mặt mà hoàn toàn không liên quan đến mình. Ngộ nghĩnh nhỉ?
Cảm xúc tích cực mà tớ cố gắng trao đi, rồi cảm xúc tiêu cực tớ được nhận lại. Tớ nhận lại với gương mặt bình ổn nhất và tớ đã tự cho phép họ tổn thương tớ. Tại sao gào thét, đòi quyền công bằng, khóc lóc, trách móc lại là điều đáng xấu hổ nhỉ.
Tớ lớn lên hiền ơi là hiền, lại hay cười lại nhẹ nhàng. Có lẽ hồi nhỏ tớ đã biểu lộ cảm xúc ra quá mạnh mẽ và người lớn dạy tớ đó là điều không tốt đẹp gì (thôi thì tạm gọi tớ từng là con bé xấu tính đi). Lớn lên tớ học cách để che giấu cảm xúc. Nhưng mỗi lần tớ mệt mỏi quá vào một thời gian dài thì tớ bất chợt thay đổi, tớ kiệt sức và cáu kỉnh.
Lúc đó gương mặt tớ chắc hẳn bất lực lắm, mọi người đều dè chừng nỗi buồn của tớ. Làm người tốt thật mệt mỏi, tớ ước tớ được là một con bé xấu tính và khó chịu như ngày xưa. Tớ căm ghét cả thế giới cũng được, nhưng tớ yêu bản thân tớ đúng nghĩa.
Bạn tớ hỏi có chuyện gì với thứ 7 của cậu vậy? Thứ 7 là ngày trong tuần tớ kiệt sức rồi, tớ không thể gắng gượng thêm được nữa và tớ phải bung tỏa cảm xúc cho tuần tiếp theo.
© Hount - blogradio.vn
Xem thêm: Thanh xuân mình đã nợ gì nhau?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tình yêu của đất
Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.
Phù sa
Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.
Sóng
Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.
Tập lớn
Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.
Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân
Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.
Xúng xính là em
Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.
Cách thành công của người thích an nhàn
Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.