Phát thanh xúc cảm của bạn !

Vì những ký ức về anh thật đẹp nên em không nỡ quên đi

2021-09-08 01:25

Tác giả: LẠC


blogradio.vn - Cô chẳng thể nói lời tạm biệt, cũng chẳng thể nhìn về tương lai vì cậu ấy luôn ở đó, cậu ấy đã trở thành bức tường mà trái tim này muốn được giam giữ mãi. Ký ức về cậu ấy thực sự rất đẹp đến nỗi cô chẳng thể nào quên đi.

***

Hà Nội của năm 2021 vẫn đẹp như vậy dù cho mùa đông có đến sớm hơn và ánh nắng mùa hè cũng nhanh chóng tạm biệt thành phố này. Hơn 1000 năm văn hiến, Hà Nội đã khoác lên mình một vẻ ngoài mà không phải thành phố nào cũng có được. Hiện đại, đông đúc và bận rộn nhất nhưng vẫn luôn tồn tại những góc nhỏ bình yên cho kẻ phải lòng Hà Nội đắm say.

Ngồi trong phòng làm việc, mắt nhìn thẳng vào chiếc laptop, bỗng dưng Trang nhận ra rằng lâu lắm rồi cô không còn dành thời gian của mình cho thành phố này nữa. Bận rộn với đống công việc ngập đầu, ngập cổ mà cô cũng quên luôn cái chuyện yêu đương muôn thuở. Cả năm nay rồi, lần nào về nhà mẹ cũng than 30 tuổi đầu mà còn chưa chịu lấy chồng. Trang cũng chỉ biết gật đầu, cười cho qua chuyện, cô không hề muốn nhắc tới lý do của việc không yêu đương này.

Nhưng hôm nay, cũng chẳng biết là tại sao, giấc ngủ thoáng qua trưa nay, cô lại trở về cái tuổi 17 trong sáng với người con trai ấy, một người mà cả đời này chẳng ai có thể thay thế. Hình như lần đầu gặp cậu là vào một buổi chiều thu đẹp như bao chiều thu khác. Hà Nội của những năm 90 lãng mạn theo kiểu mà những đứa trẻ thời nay chắc không hiểu nổi đâu. Thành phố ấy bình yên, thoáng mát, một chút nắng nhẹ nhàng, một chút hương hoa thoảng qua và một chút thơ đã khiến cuộc sống nơi đây còn đẹp hơn cả trong tranh.

Mọi thứ với Trang có lẽ còn tuyệt vời hơn vậy vì đã gặp được Tuấn trong những năm tháng đẹp nhất cuộc đời. Nói thật lòng, cô là một học sinh ngoan chuẩn mực, mọi thứ đều xoay quanh trường học và nhà, chưa từng biết rung động như các bạn nữ cùng trang lứa, cũng không thích đi chơi thế nhưng hôm đấy, sau khi kết thúc buổi học thêm Toán, Trang không từ chối được cô bạn cùng bàn với đề nghị đến quán cà phê “Ngõ nhỏ” mà cô ấy yêu thích.

nam_-_tay_5

Đúng như cái tên, nó nằm sâu trong một con ngõ, tưởng chừng như chẳng ai có thể tìm thấy nó. Sao nhỉ, Trang dường như mất khả năng ngôn ngữ để miêu tả Ngõ nhỏ nhưng cô có cảm giác muốn đến đây lần nữa, không chỉ một lần mà là nhiều lần nữa. Cô đang cùng bạn thưởng thức ly cà phê đắng ngắt thì ánh mắt cô chạm phải hình bóng một người con trai ở bàn bên cạnh. Lần đầu tiên trong 17 năm cuộc đời, cô thực sự rung động với nụ cười ấy.

Tuấn chính là tên của cậu ấy. Giống như cái tên, cậu ấy thực sự rất đẹp trai với nụ cười đáng yêu, ấm áp. Làn da của cậu sáng lên cùng với bộ đồng phục sạch sẽ trong ánh chiều tà đã làm Trang bất ngờ. Chính là bất ngờ vì bản thân cũng có lúc như vậy, đổ gục trong một nốt nhạc. Ánh mắt của cô chẳng thể rời mắt khỏi cậu nữa và rồi hình như phát hiện có người nhìn mình, Tuấn ngoảnh sang nhìn cô, thế là cô bối rối quay đầu đi, chợt hỏi bạn mình:

“Bạn nam ngồi bàn kế bên ý, cậu có biết là ai không?”

Cô bạn ngạc nhiên.

“Cậu đúng là, học cho lắm vào, bạn ý là bạn Tuấn nam thần với nụ cười thiên thần lớp bên cạnh đó, nổi lắm luôn ý”.

Trang gật gù, thì ra là cùng khối với mình.

Sau buổi đó, thì cả mùa thu năm ấy, ngày nào cô cũng đến Ngõ nhỏ để mong có thể gặp lại Tuấn lần nữa. Có vẻ định mệnh sắp đặt, cậu ấy cũng rất thường xuyên đến Ngõ nhỏ và luôn đi một mình. Và nhân duyên của hai người bắt đầu khi tự dưng cậu ấy đến bàn của Trang và hỏi.

“Cậu có thể giúp tớ làm bài toán này không, Trang?”

Chẳng cần biết vì sao cậu ấy biết tên mình nhưng Trang đã gật đầu đồng ý. Thế là ngày nào hai người cũng trò chuyện và làm bài tập cùng nhau. Tiếp xúc mới biết, Tuấn thực sự là một người con trai ấm áp và tốt bụng. Tuấn để ý từng chút một đến sở thích của cô, biết cô chỉ thích uống cà phê đắng, thích ngồi vị trí cạnh cửa sổ, biết rằng khi học bài cô thường xuyên có thói quen cắn bút và nhiều lắm nữa. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, như bao buổi chiều khác, cô lại cắn bút khi tập trung nghĩ bài, hình như Tuấn có nói gì đó.

“Cậu mà còn cắn bút nữa là không  xong với tớ đâu”.

hoc_-_tro_5

 

Trang nào có nghe được gì, vẫn tiếp tục cắn bút suy nghĩ và trong giây lát, cậu ấy giật bút khỏi tay cô, tay còn lại kéo cô quay về phía cậu ấy và cứ như thế cô mất đi nụ hôn đầu. Cảm giác ấy không thể nào diễn tả được, còn tuyệt hơn những gì cô tưởng tượng mỗi lần lén nhìn cậu trong ánh nắng dịu nhẹ của mùa thu. Nụ hôn ấy mềm mại, ngập ngừng nhưng lại chẳng hề do dự. Đó là mùa thu đẹp nhất trong cuộc đời của cô.

Một mùa thu mà học hành cũng trở nên lãng mạn. Học chung nhưng ngắm cậu ấy mới là chủ yếu, mái tóc nâu tự nhiên hơi rối nhưng lại càng đáng yêu, làn da trắng mịn hơn cả cô, chiếc mũi thẳng hơn giới tính của cô luôn và đôi môi thì căng mọng thật khiến cô muốn chạm vào xem nó thể quyến rũ đến mức nào. 

Có lẽ chưa bao giờ cô lại có thể yêu Hà Nội đến vậy. Nắm tay cậu ấy đi qua con đường này đến con đường khác cũng chẳng bao giờ thấy chán. Ngồi sau xe, dựa vào bờ lưng rộng rãi thì thời gian dường như ngừng trôi, đâu đâu cũng là cảm giác yên bình mà cậu ấy đem lại. Hai người còn nuôi chung một con mèo tam thể đáng yêu tên là Lạc gửi nhờ ở Ngõ nhỏ. Việc mà cậu ấy thích nhất khi đến Ngõ nhỏ sau khi yêu nhau đó là bé Lạc được ôm trong lòng cô, còn cậu ấy thì kéo cô vào lòng cùng nói mấy chuyện trên trời dưới bể.

thanh_-xuan_1

Mối tình đầu vẫn mãi là mối tình đầu, vẫn luôn là một kết thúc buồn. Ngày xưa, việc yêu đương khi còn đang học là chuyện cấm. Bố mẹ cô và bố mẹ Tuấn cùng biết chuyện, ra sức ngăn cấm và thuyết phục. Tiếc rằng, hai người họ còn chưa kịp phản kháng thì nhà Tuấn chuyển vào trong Sài Gòn do công việc của bố cậu ấy. Cô không được đi tiễn, chỉ biết ở nhà khóc. Lần đầu tiên mà cô lại khóc nhiều đến thế, khóc tới mức ngất đi.

Sau đó, cũng chẳng còn sau đó, không còn liên lạc, mọi thứ trở về như quỹ đạo bình thường. Chỉ có điều là từ đó đến giờ chưa một ai có thể bước vào trái tim này. Bé Lạc được cậu ấy mang theo, cô cũng chẳng bao giờ quay lại Ngõ nhỏ nữa.

Cô chẳng thể nói lời tạm biệt, cũng chẳng thể nhìn về tương lai vì cậu ấy luôn ở đó, cậu ấy đã trở thành bức tường mà trái tim này muốn được giam giữ mãi. Ký ức về cậu ấy thực sự rất đẹp đến nỗi cô chẳng thể nào quên đi.

“Đã từ rất lâu, tớ quên mất cái cảm giác rung động trước một người là như thế nào rồi. Cậu vẫn mãi là tình yêu đẹp nhất mà tớ may mắn có được.”

© LẠC - blogradio.vn

Xem thêm: Để anh cùng em viết tiếp những hoài niệm

LẠC

“Hãy để trẻ con nói vị ngọt của kẹo. Hãy để tuổi trẻ nói hộ tình yêu. Làm sao sống được mà không yêu, không thương, không nhớ một kẻ nào?”_Xuân Diệu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Date to marry

Date to marry

Tôi rất thích trải nghiệm, nhưng tình yêu thì không. Đối với một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình tan vỡ, tôi càng không muốn chơi đùa với trái tim của chính mình.

5 con giáp nữ mệnh tốt, giàu có hơn hẳn người thường

5 con giáp nữ mệnh tốt, giàu có hơn hẳn người thường

Trong vũ trụ rực rỡ sắc màu, có những con giáp nữ nổi bật, sinh ra đã toát ra vẻ đài các và phong thái ngút ngàn của những người phụ nữ quyền lực và giàu có. Họ là ai?

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được

Chắc hẳn trông rất buồn cười, tôi chỉ cao đến vai anh ấy, chúng tôi đi bên nhau như hình với nửa bóng, chỉ có nửa bóng thì sao mà thành một đôi với hình được, chắc nhiều người trong trường nghĩ vậy. Nhưng tôi nghĩ, chuyện đó thì có là gì, tình yêu còn không phân biệt tuổi tác nữa là chiều cao.

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau

Tôi đã sống như một con mèo hoang kể từ khi người bỏ đi không lời tạ từ, sống trong con ngõ nhỏ dù cô đơn, lạnh lẽo cũng chẳng còn nơi để trở về. Người thương nấy tấm thân héo mòn này được không, người trở về đây cho tôi huyên náo, ấm nồng có được không?

Hắn và Lan

Hắn và Lan

Nơi nào có cô là không có hắn, nơi có hắn thì không có cô. Không phải kẻ thù nhau, chỉ vì không muốn ai bàn tán về họ nữa thôi. Với hắn, hắn sợ vì sự phán xét soi mói từ mọi người. Với Lan, Lan nghĩ hắn chẳng xứng đáng để cô bận lòng.

Chậm một nhịp để chữa lành

Chậm một nhịp để chữa lành

Cậu chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai, chưa từng nghĩ sẽ phụ thuộc vào ai,… thực ra như vậy rất tốt, nhưng đôi lúc sự rõ ràng và sòng phẳng đó lại vô tình đẩy bạn vào thế tự cô lập chính mình.

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo

So sánh con mình với “con nhà người ta”, so sánh bạn đời với hình mẫu lý tưởng trên phim ảnh, thậm chí so sánh chính gia đình mình với những gia đình khác… là vòng xoáy khiến cuộc sống gia đình trở nên căng thẳng. Sau đây là những gợi ý để bạn thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo.

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!

Thực tế, nạn nhân đã phải gánh chịu nỗi đau đớn, tủi nhục và những tổn thương sâu sắc về thể chất lẫn tinh thần. Thế nhưng, thay vì cảm thông, xã hội lại thường đặt ra những câu hỏi như: "Cô ấy mặc gì?" hay "Cô ấy đi một mình à?" Những câu hỏi này không chỉ khoét sâu vết thương của nạn nhân mà còn củng cố định kiến và duy trì sự bất công trong cách nhìn nhận vấn đề.

Bao giờ đáp bến đỗ

Bao giờ đáp bến đỗ

Uất hận chất chồng, khát khao được đặt chân đến Mỹ để trả thù người chồng bội bạc càng lúc càng mãnh liệt. Nó như con thiêu thân lao vào những cuộc tình vụn vặt, chỉ cần nghe nói đâu đó có Việt kiều, có cơ hội để theo đuổi giấc mơ xa vời ấy, là nó sẵn sàng lao vào, bất chấp mọi thứ.

Vượt qua thử thách của tình yêu

Vượt qua thử thách của tình yêu

Anh có biết không, sau bao nhiêu năm như vậy mà chị ấy chưa hề quên anh đi? Chị ấy luôn cảm thấy có lỗi rất nhiều với anh và luôn nguyện cầu ở một nơi nào đó anh sẽ sống thật hạnh phúc.

back to top