Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ký ức một chút tuổi thơ và thanh xuân

2021-10-08 01:25

Tác giả: #Sâulắng


blogradio.vn - Mải trôi theo vòng quay công việc mình theo đuổi, mà quên mất thời thanh xuân đẹp nhất của mỗi người, suy nghĩ cũng khác hơn so với bạn cùng lứa…

***

Nhớ cái thuở khi lên 8, lúc ấy vô tư, vô lo lắm. Chẳng bận tâm những việc xung quanh cứ mãi rong chơi đến tận khi Mặt Trời đã khuất bóng, để những lần như thế sau những cuộc vui cười tít mắt là một trận đòn khóc vang trời vì ham chơi. Nơi tôi ở nằm trong con hẻm nhỏ không quá to, cũng không quá bé thuộc địa phận quận Bình Thạnh, lúc nào cũng đầy tiếng cười giòn tan của những đứa trẻ. Của những buổi chiều cùng nhau chơi trò trốn tìm, bắn bi, đá cầu... Cái thuở đó sao mà ngây ngô đến hồn nhiên.

Khi bọn trẻ con chúng tôi lên mười, có vài đứa phải cùng gia đình chuyển đi nơi khác. Đám trẻ con ngày nào chỉ còn lại vài ba đứa. Thời gian trôi qua để rồi những tiếng cười rôm rả của lũ trẻ ngây ngô không còn, thay vào đó là sự im lặng từ khi những người nơi khác về lập nghiệp.

Mỗi ngày như vậy trôi qua, tôi của những năm 12 tuổi đã trở nên ít nói hơn. Thời gian cứ trôi qua, khi mà tôi đón chào sinh nhật ở tuổi 17 của cuộc đời mình. Cũng là lúc tôi lao đầu vào đam mê nấu nướng. Ở cái tuổi 17 đến 22 của các bạn chắc sẽ có rất nhiều kỉ niệm phải không, nhưng với tôi thì khác. Ngày đó tôi bắt đầu lao mình vào ngọn lửa đam mê mình đã chọn, mỗi ngày như thế sáng đi đến tận tối khuya mới về đến nhà trên chiếc xe đạp tự tay mình mua được từ những tháng lương đầu tiên.

Mãi trôi theo vòng quay công việc mình theo đuổi, mà quên mất thời thanh xuân đẹp nhất của mỗi người, suy nghĩ cũng khác hơn so với bạn cùng lứa…

Năm đó tôi vừa tròn 22, nhận được lệnh nhập ngũ. Những bước chân đầu tiên đi vào quân ngũ còn nhiều bỡ ngỡ, nỗi nhớ nhà theo tôi suốt 2 tuần liền tại ngôi trường lớn Quân đội.

Những ngày tháng huấn luyện cực khổ trong quân đội, tôi được học rất nhiều điều hay cho bản thân, được đồng hành cùng các đồng đội dù đây là lần đầu trong hai năm sáu tháng quân ngũ của những chàng trai trẻ, với bao nhiêu hoài bão còn dang dở. Hai năm hơn xa nhà nhớ lắm, nhớ mùi bánh trưng mỗi khi Tết đến được cùng gia đình ngồi canh nồi bánh ấm áp mùi vị ngày Tết.

Tháng 1 năm 2014, ngày mà chúng tôi hoàn thành tốt nhiệm vụ quân ngũ của đời người trai trẻ. Đêm tối đó, trước ngày gửi cho nhau những lời tạm biệt vì ngày mai khi bước ra khỏi cánh cổng của ngôi trường quân đội, chúng tôi lại quay về với cuộc sống, với những dự định tương lai. Vậy mà cả đám con trai ôm nhau khóc nức nở như đứa trẻ con vậy. Hai năm sáu tháng bên nhau, cùng nhau hoàn thành tất cả nhiệm vụ được giao, cùng trải qua những ngày học tập huấn luyện gian khổ cũng kết thúc, năm đó tôi đã 25 tuổi.

Bước lên xe rồi là mỗi đứa một hướng, về đến quận Bình Thạnh tôi lên chiếc xe buýt đi về ngồi nhà thân thương, cùng những dự định sẽ làm cho tương lai. Xe đến nơi, xuống xe đi vào con hẻm quen thuộc trong lòng bao niềm vui sướng, khi sống xa gia đình ngừng ấy thời gian. Niềm vui không chọn vẹn, biết tin cả nhà đã chuyển về quận 7 vì trong công việc của anh hai làm ăn thua lỗ, suốt thời gian đó không ai cho tôi biết, vừa muốn trách, vừa buồn. Bước đi với đôi chân buồn bã, khi biết tin. Đến trước ngôi nhà thân thương mà ngày nào cả nhà còn cười đùa bên nhau. Chỉ biết nhìn rồi quay mặt hướng khác.

Được mọi người trong sớm cho biết địa chỉ mới, tôi bắt xe đi về ngôi nhà mới của gia đình. Ngồi trên chiếc xe buýt gần 45p, đến nơi là một con ngỏ nhỏ cách trạm xe 200m, đi từ từ vào gần ngôi nhà mới cùng ba lô và quân phục bộ đội còn đang khoác trên người. Nhìn thấy mẹ và bố đang ngồi xem tivi, gõ cửa vài cái như thường lệ mỗi khi làm về, thấy tôi mẹ đã bật khóc và bố bảo "Chú Bộ đội về rồi đó hả?" Tôi cũng không kìm được ôm mẹ khóc theo. "Dạ! Con về rồi"

Ngày tháng sau khi trở về, tôi lại lao đầu vào công việc với cái nghề mình chọn. Quên đi hẳn những điều tươi đẹp của cuộc sống ngoài kia, đến khi tôi có được vị trí mà bao năm mình cố gắng trao dồi làm việc. Những món ăn đầu tiên tôi làm ra, nhìn mọi người dùng hết trong bữa tối. Vui lắm, hạnh phúc lắm vì bản thân đã không bỏ cuộc những lúc gia đình và bản thân rơi vào khủng hoảng, để có được những ngày tháng vui vẻ quay quần bên nhau như ngày trước…

Ở độ tuổi hơn 30 như bao người cùng lứa như tôi, người ta đã tay bế tay bòng chăm con, còn lúc ấy mới cho phép bản thân mình biết yêu thương một người, nhưng tôi và người ấy cách xa nhau. Xa thôi nhưng những gì dành cho nhau là chân thành. Những cuộc gọi vội vài phút qua video chỉ biết an ủi nhau, hẹn nhau một ngày không xa được gặp nhau nắm tay đi trên con đường dài còn lại của cuộc đời mỗi người.

Những ký ức của tuổi thơ, thanh xuân còn dang dở còn đây và người cùng tôi đi hết quảng đường còn lại vẫn đợi. Chờ nhau nhé những buổi hẹn hò đôi lứa rong ruổi bên nhau, để mai này sánh bước trên con đường dài, cùng nhau vượt qua tất cả khó khăn viết nên câu truyện trái tim mang tên thanh xuân.

© Nguyễn Toàn - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Blog Radio 529: Mùa xuân của yêu thương và hạnh phúc

#Sâulắng

Thích chia sẻ và trao cho nhau những bài viết hay

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top