Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hãy mang thanh xuân theo cùng những nụ cười

2020-12-20 01:22

Tác giả: Quang Nguyễn


blogradio.vn - Cuộc đời giống như chuyến xe, đang âm thầm chở tuổi thanh xuân xa rời bến tuổi trẻ. Hãy mang theo những những nụ cười, và từng khoảnh khắc đẹp của tuổi trẻ về cùng, đừng mang theo những cay đắng, tủi hờn và nước mắt.

***

Chuyến xe đã đưa họ đến nơi Đà Lạt, vào một buổi sáng tinh mơ. Bình minh trùm kín Đà Lạt, những ngọn cây thông cao vẫy chào trong mờ ảo sương đặc, dần dần hiện ra một Đà Lạt với bao nhiêu mộng mơ và những đôi chân khao khát đang tìm về.

Đến với Đà Lạt, không chỉ thả mình vào trong những cơn gió nhè nhẹ lành lạnh của tiết trời, mà còn đón những sắc màu của yêu thương kết nối từng trái tim đến gần nhau hơn. 

Tuổi trẻ là chuyến đi không bao giờ mỏi mệt, du lịch là một trong những sở thích giúp họ trút bỏ mệt mỏi sau tháng ngày công việc chồng chất trong đầu.

Hải Đăng bực mình vì đã xuống xe từ lâu, mà cô bạn Hải Yến còn ngồi lì trên đó chưa chịu xuống cùng anh đi thuê nhà.

Anh nghĩ rằng đi du lịch với con gái đúng là chán thật, cái gì cũng lâu, đi chơi chỉ có vài ngày mà mang theo một đống hành lý chả biết để làm gì, chắc chắn sẽ không mặc hết số quần áo đó, lại còn phiền anh phải mang trên lưng như cõng một cục đá nặng theo cùng.

Con trai đơn giản rất nhiều đi 2 ngày mang theo 2 bộ đồ thế là xong quá gọn, đang nghĩ ngợi thì Hải Yến đã xuống đứng sau lưng anh.

da-lat-tinh_(1)

“Ê Đăng, mày thấy tao mặc cái áo này được không, bới tóc thế này đẹp không hay là xõa bình thường. Màu son này mày thấy hợp không?”

“Mày làm cái gì mà lâu lắc vậy?”.

“Tao là con gái mà”.

“Ủa con gái chứ đâu phải con rùa”.

“Mày phải cho tao làm đẹp để tới chỗ đông người chứ, không make up vào đó người ta cười cho”.

Hải Đăng nhìn cô rồi chép miệng cười vỗ tay.

“Ê Yến, hôm nay tao mới phát hiện ra nha. Phải công nhận mày make up lên khác liền”.

“Sao, quá đẹp phải không?”.

“Nhìn y như con điên. Coi kìa ăn mặc tóc tai, mặt mũi, cái gu thời trang với cái gu thẩm mỹ của mày lạ quá”.

“Mày làm gì mày chê tao thậm tệ vậy, ủa tao thấy tao cũng đẹp mà. Mắt mày không có thẩm mỹ gì hết”.

“Nhìn mày trang điểm tao nhớ bà ngoại tao ghê, nhưng mà khoan mày quay  một vòng đi để tao nhìn kĩ lại coi”.

“Nè mày coi tao được bao nhiêu phần trăm nét đẹp”.

“Rồi đã có kết quả phần trăm rồi. Kết quả chính xác luôn”.

“Bao nhiêu, nói tao nghe đi”.

“20% của tinh tinh, 30% của đười ươi, 20% của vượn, 30% của con khỉ”.

“Cái thằng này, tri kỷ gì mà kì cục”.

“Nhìn mày ngay lúc này tao chỉ biết tri hô thôi chứ tri kỷ gì”.

“Mày đừng nói chuyện với tao nữa nha”.

“Thôi thôi tao giỡn mà, chứ mày mà lúc nào không đẹp”.

“Dĩ nhiên rồi, tao mà không đẹp thì ai đẹp nữa mày”.

“Mà dùng từ đẹp cũng chưa đúng lắm”.

doi-che-cau-dat

Hải Yến đánh vào người anh trong tiếng cười.

“Cái thằng này, tối ngày cứ chọc tao”.

“Thôi, không giỡn nữa lo đi đặt phòng rồi kiếm gì ăn, tao đói bụng quá rồi”.

“Ừ đi, tao cũng đói, thức đi xe tới giờ mệt muốn chết”.

“Đi cái mình không mà hở ra là xỉu với ngất, tao đang cõng cả cái gia tài của mày trên lưng đây nè”.

“Thôi tao biết mày cực mà, ráng cực lần này nữa thôi”.

“Hình như câu này là lần thứ 4 mày nói rồi đó. Mỗi khi đi chơi mày đều dùng câu này”.

“Thôi, mệt quá đi lẹ lên”.

Hai người cùng quay lưng, đi trong tiếng nói cười đầy tưng bừng, đôi khi Yến lấy chân đá vào người anh rồi anh bỏ chạy Yến đuổi theo, dáng hai người họ hòa vào đoàn người đông đen rồi mất dạng. 

Họ là bạn đồng nghiệp, cả hai đều tốt nghiệp trường Khoa học Xã hội và Nhân văn ngành báo chí, rồi vào công tác cho một tòa soạn báo. Hải Đăng từng có mối tình đầu rất đẹp, từ thời sinh viên năm cuối, mối tình ấy đã tan vỡ khi người yêu đi lấy chồng và sang Nhật Bản sống.

Thời gian đó, anh sống trong đau khổ và tuyệt vọng, anh cũng từng suy nghĩ đến việc tự tử, nếu không có Hải Yến động viên và thường chia sẻ thì bây giờ bia mộ đã khắc tên của anh rồi. 

Hải Yến cũng từng có một mối tình như anh, chỉ khác là Hải Yến chủ động chia tay khi nhận ra tình cảm họ dành cho cô là giả dối, chỉ toàn lợi dụng, từ đó cả Hải Đăng và Hải Yến đều chán yêu, không muốn gặp rắc rối thêm bất cứ lần nào nữa, họ quyết định chọn lối sống cô đơn và kết giao nhau bằng tri kỷ. 

rung-thong-da-lat-4-700x467

Họ cho rằng không gì tốt hơn khi có một tri kỷ, không có tình cảm yêu đương, nhưng luôn quan tâm chia sẻ nhau, họ không thấy cô đơn lạc lõng trong cuộc đời bao la này, gọi nhau mày tao cũng đủ hiểu mối quan hệ của hai người họ thân thiết đến mức nào.

Nhìn khách sạn Hải Đăng khá ưng ý với đầy đủ tiện nghi, anh quyết định thuê trong vòng 2 ngày, đặt cọc tiền và làm một số thủ tục. Hải Yến bắt đầu có cảm giác bất an, vì Hải Đăng chỉ thuê có một phòng duy nhất, hai người trong một phòng tưởng tượng sẽ như thế nào, bấy nhiêu suy nghĩ đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu của cô. Nếu Hải Đăng có ý đồ xấu với cô, thì lúc đó cô phải làm gì và cầu cứu ai, đôi mắt cô cứ liếc sang Hải Đăng khi anh đang nói chuyện với nhân viên của khách sạn.

“Ê, Đăng”.

“Cái gì?”.

“Sao mày thuê có một phòng vậy, thế thì tao ngủ ở đâu?”

“Đơn giản vậy mà mày cũng hỏi, mày ra đường ngủ”.

“Mày giỡn hoài, hay là thuê hai phòng đi Đăng”.

“Mày biết ở đây một phòng bao nhiêu tiền không, mày tưởng tao đại gia chắc”.

“Không lẽ tao ngủ cùng phòng với mày, nhưng tao là con gái”.

“Chứ nãy giờ tao có nói mày là con trai đâu”.

“Sao tao có thể ngủ cùng phòng với mày”.

“Ôi trời đất ơi, những lần trước mình đi chơi là phòng rẻ nên thuê hai phòng, còn Đà Lạt là khu du lịch phòng đắc nên thuê một là đúng rồi. Thôi thôi mệt quá, đi lên phòng cất đồ rồi đi ăn sáng”.

Họ rời khách sạn, bước vào trong một quán ăn, cô vẫn nhìn anh chầm chầm bên hai tô phở đang bốc khói nghi ngút.

“Ê, Đăng, mày thuê một phòng là có ý đồ với tao đúng không?”.

“Ý đồ gì. Nghe hết muốn ăn phở, tao không có thích ăn thịt kho hột vịt, ngán lắm”.

“Thì tao đẹp”.

doiche

Tối đó trở về khách sạn, Hải Yến không dám bước chân vào, cứ đứng bên ngoài mà nhìn vào, bên trong Hải Đăng đang tắm, cô chẳng biết làm gì bây giờ.

Cuộc đời cô chưa bao giờ gặp trường hợp như thế này, giờ phải đối diện với nó ngay trước mắt, cái cảm giác vừa sợ vừa lo âu, mặc dù cô và Hải Đăng là bạn thân chơi chung từ rất lâu, dù gì Hải Đăng cũng là đàn ông con trai nên cô không lo sao được. Hải Đăng bước ra với hát nghêu ngao kèm với tiếng huýt sáo.

“Trời ơi cái thằng, sao mày không mặc áo vào?”.

“Ủa tao mặc áo hay không cũng phải thông báo cho mày biết hả, tao có thói quen đi tắm với đi ngủ là không mặc áo”.

“Ôi trời ơi”.

“Mày làm gì mà y như mấy bộ phim, thấy thằng này cởi áo con nhỏ kia lấy tay che mắt lại, thôi dẹp đi, bộ lạ lắm hả, nào giờ mày không thấy con trai ở trần sao?”.

“Nhưng có tao ở đây thì mày không được ở trần”.

“Cái này mới lạ nghen, mặc áo hay không là quyền của tao chứ, bộ mày tính ở dơ không tắm hả. Vào tắm đi”.

“Mày đi ra ngoài đi rồi tao vào”.

“Lại lãng xẹt nữa, cái phòng này tao thuê mà, tao không đuổi mày thì thôi sao mày đuổi ngược lại tao. Yên tâm vào tắm đi, nhìn mày là tao hết muốn ăn cơm rồi, ở đó mà sợ này kia”.

Hải Yến đi vào trong, lục ba lô lấy một đống đồ bước vào phòng tắm, khi trở ra trên người của cô mặc 5, 6 chiếc áo dày cộm mặc dù rất khó chịu nhưng bảo vệ bản thân vẫn hơn. 

Hải Đăng đã ngủ từ bao giờ tiếng ngáy vang lên liên hồi, cô lấy chiếc gối nằm dưới giường để cách xa Hải Đăng ra, nằm mãi không tài nào chợp mắt được, nào giờ cô đã quen ngủ nệm như ở nhà, đành phải trở lên giường nằm cạnh Hải Đăng và luôn luôn cảnh giác, một cái trở mình hoặc nhúc nhích của Hải Đăng cũng khiến cô phập phồng lo sợ, cứ thế cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

12-62_(1)

Sáng sớm cô thở phào nhẹ nhõm vì những cái điều cô lo sợ nó hoàn toàn không xảy ra. Hải Đăng còn đang ngủ.

“Dậy… dậy… dậy”.

Hải Đăng mắt nhắm mắt mở, cái mặt ngơ ngác nhìn xung quanh.

“Mấy giờ rồi?”

“Gần 7 giờ sáng rồi đó”.

“Còn sớm mà để tao ngủ”.

“Mày lên đây đi chơi hay đi ngủ?”.

“Cả hai”.

“Vậy mày ngủ đi, tao đón xe về đây”.

“Chờ tao… chờ tao… tri kỷ mà nỡ lòng nào bỏ tao một mình ở Đà Lạt”.

“Vậy thì dậy mau, đi ăn sáng rồi đi chơi”.

Họ cùng nhau ăn sáng rồi đi đến Hồ Than Thở, khí trời nghe thật nhẹ nhàng, cảm giác êm dịu thích thú đến lạ. Hải Đăng chỉ tay qua hướng bên kia.

“Đó là Đồi Thông Hai Mộ, mày có biết tại sao người ta gọi là đồi thông hai mộ không?”.

“Không biết, sao vậy”.

“Làm báo chí mà không nắm rõ thông tin gì hết. Đồi thông hai mộ là do ở đây có thông và có hai cái mộ, nên người ta gọi là đồi thông hai mộ”.

“Tưởng đâu mày hiểu biết lắm, biết thì nói còn không biết thì dựa cột mà nghe, người ta nghe người ta cười cho”.

“Ủa chứ mày biết hả?”.

unnamed_(4)

“Dĩ nhiên, tao tuy mới đến đây lần đầu, nhưng tao có tìm hiểu về Đà Lạt khi còn sinh viên. Mày muốn nghe ngồi xuống tao kể cho nghe”.

“Rồi kể đi”.

“Có một chàng trai, yêu một người con gái, ở nơi này nhưng gia đình không cho cưới, chàng buồn quá tham gia vào chiến trường, ở nhà cô gái nhận được giấy báo tử của chàng trai, rồi cô ra nơi hẹn hò để tự tử”.

“Chỉ có vậy thôi đó hả?”.

“Chưa còn tiếp, đó chỉ là giấy báo tử nhầm, chàng trai trở về thì thấy cô gái đã chết, buồn quá chàng trai tự tử luôn cho trọn lời hứa bên nhau mãi mãi, họ được chôn cất tại đây nên gọi là đồi thông hai mộ”.

Hải Đăng im lặng gục mặt xuống, rơi hai hàng nước mắt khi nhớ đến cuộc tình mình.

“Đăng, mày sao vậy?”.

“Tao nhớ chuyện của tao”.

“Mày hứa với tao là không nhớ nữa mà”.

“Ừ, tao không nhớ nữa”.

“Vậy thì đừng buồn nữa”.

“Mà tao với mày, tri kỷ cho đến bao giờ?”.

“Suốt đời. Đến khi tao lấy chồng, mày lấy vợ, thì mình vẫn vậy”.

“Mày không yêu nữa sao?”.

“Thanh xuân của chúng mình, là sống với nụ cười chứ không phải với nước mắt, như tao và mày bây giờ thấy vui không, yêu đương chi cho đau khổ lãng phí tuổi đời”.

thãnhuan1

“Mày không còn nhớ tới người yêu cũ của mày sao, Hải Yến?”.

“Không bao giờ, vì tao muốn thanh xuân của tao bình yên, không chìm trong bão giông. Thôi, đừng buồn nữa có tao đây, tao hứa sẽ luôn bên mày và gần mày. Mày cũng vậy nha Đăng, đừng bao giờ bỏ rơi tao một mình giữa cuộc sống này, hứa bên tao và gần tao nha”.

“Được tao hứa sẽ bên mày và gần mày”.

Tâm hồn họ thật bình yên chẳng có chút bão giông nào. Ngày mai, họ sẽ tạm biệt Đà Lạt, chuyến đi nào cũng mang lại cho họ những kỷ niệm khó quên nhất trong khoảng thời tuổi trẻ này, họ xa Đà Lạt nhưng chắc chắn sẽ trở lại vào những lần sau. 

Trong cuộc đời này, không có gì quý hơn tri kỷ, người vừa là một người bạn, vừa là người thân, sẵn sàng che chở và dìu dắt nhau trong cuộc sống, một người té ngã, một người đỡ dậy, chỉ có thể là tri kỷ, xưng hô mày tao và biết hết tất cả những thói hư tật xấu của nhau. 

Tình yêu, đôi khi nó cũng làm con người trở nên mệt mỏi vì những dỗi hờn, ghen tuông và vô số chuyện buồn xảy ra xung quanh mối tình ấy, những nỗi buồn lẫn đau khổ đang giết thanh xuân chết dần dần.

Vị của thanh xuân chỉ ngọt khi không thuộc về bất cứ ai, nhưng nó đắng cay khi vùi mình vào những mối tình vô định chẳng theo một quy luật nào. Đừng cố gắng đi tìm cho bằng được, để thoát ra nỗi cô đơn, hãy cứ xuôi theo tự nhiên để được an nhiên giữa giông tố cuộc đời. 

anh-chua-tung-ket-hon-nhe-

Vị thanh xuân, thơm ngọt, chính là có được một người bạn tri kỷ luôn nắm tay dắt qua những con đường trơn ướt gập ghềnh. Thanh xuân sẽ đẹp, như những ngọn cỏ xanh mơn trong cột mốc tuổi trẻ. 

Cuộc đời giống như chuyến xe, đang âm thầm chở tuổi thanh xuân xa rời bến tuổi trẻ. Hãy mang theo những những nụ cười, và từng khoảnh khắc đẹp của tuổi trẻ về cùng, đừng mang theo những cay đắng, tủi hờn và nước mắt.

© Quang Nguyễn- blogradio.vn

Xem thêm: Thanh xuân như ly đen đá

Quang Nguyễn

Người kể chuyện

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

back to top