Tình ta như những đồng bạc lẻ
2022-10-25 00:05
Tác giả: Lam Yên, nnui Giọng đọc:
blogradio.vn - Tôi tự hỏi là thật một trận tranh cãi không đáng với sự chia tay lãng xẹt, hay bản thân tình yêu này vốn đã mỏng như giấy, và nhẹ như bạc lẻ.
***
Đánh mất nhau khi giông bão đã qua (được gửi từ Lam Yên)
Tình yêu là một điều gì đó thật lớn lao, và cũng quá đỗi thiêng liêng. Nhưng bởi vậy đổ vỡ cũng dễ tựa một ly kem đặt dưới mùa hè.
Anh là chàng trai chưa giàu. Giống như biết bao nhân vật chính truyện mang phận lẻ ấy, anh phải cố gắng và nỗ lực hơn mọi người, bởi lẽ số phận không đặt dưới chân anh sẵn một bàn đạp kim tiền. Anh cần trụ lại, anh cần đứng vững, và anh cần ngẩng cao đầu.
Cô là cô gái còn nghèo. Con gái xa quê xa bố mẹ lên thành phố, mọi thứ là những bức tranh rực rỡ, hào nhoáng, nhưng cũng đắt đỏ. Xoay vần giữa học hành và trang trải cuộc sống, cô ngỡ mình từ lâu đã tự thêu thêm tuổi mỗi khi nhìn vào gương. Biết sao được, môi cô chưa từng ngậm thìa vàng để thảnh thơi mỗi sáng chỉ cần tô son và mỉm cười.
Họ tìm thấy nhau. Đầy tin yêu và hạnh phúc. Tình yêu giản dị với những nụ cười rạng rỡ, những mật ngọt mua từ những "đồng bạc lẻ". Cô hay cười nói với anh không hiểu sao mỗi ngày trên Facebook hay báo chí luôn bận rộn với những tít bài tố nhau vì tình phí đắt đỏ, tại sao không có tay bút nào ngó qua tình yêu của họ, chỉ toàn bạc lẻ và hạnh phúc. Mỗi lúc như vậy, anh chỉ khẽ cười và vuốt tóc cô dịu dàng.
Anh thương cô quá đỗi, những thiệt thòi và hi sinh của cô anh đều nhớ hết, rồi đun sôi nó thành cafe để thức những đêm làm dự án, những ngày chỉ ngủ vài tiếng rồi mải miết trên công ty rồi nhà máy. Có lần anh ôm cô rồi nói :" Rồi chúng ta cũng sẽ có những tháng ngày bạc tỷ, chỉ là chưa tới thôi em". Cô cười lớn, cọ má lên vai anh, chuyện đó cô chưa nghĩ tới. Chỉ cần anh mỗi ngày đều thương cô như bây giờ, nhường cô mọi chuyện thì bạc tỷ đã xuất hiện rồi.
Cuối cùng cũng đám cưới, bởi chưa giàu tới bạc tỷ nhưng không nhanh sẽ khéo bạc đầu. Hơn nữa về một nhà mọi thứ có cô vun vén, anh yên tâm phát triển sự nghiệp thì mọi giấc mơ chỉ như người ta đang ngồi cuối mùa xuân đợi mùa hè sang vậy. Có tình yêu thì mọi thứ không còn là hoang tưởng hay xa lắc nữa. Đám cưới thật gần.
Cô cười suốt những ngày chuẩn bị kết hôn. Anh không ríu rít nhưng sự hạnh phúc cũng không trốn nổi dưới lớp da ấy. Cả hai nghĩ như mơ vậy, một giấc mơ "bạc lẻ" đẹp vô ngần đang bao trùm lên tất thảy. Cho tới khi mọi thứ nẻ ra vì một chuyện "không đâu".
Họ bàn về tuần trăng mật. Khỏi phải nói với con gái, tuần trăng mật là dịp mong chờ và gửi gắm bao ao ước về những thước phim lãng mạn và ngọt ngào. Cô muốn tới một nơi có biển xanh cát trắng, những ốc đảo xinh đẹp ngút mắt cây xanh và hoa trái, những căn chòi lá tắm mình trong nắng vàng và mỗi sáng một âm sắc dịu dàng như tiếng gió hòa cùng tiếng chim gọi bình minh. Nhưng anh không nghĩ vậy. Với tình huống gom tiền để mua nhà như bây giờ thì cái cần làm là tiết kiệm. Một khoản tiền chi cho trăng mật thật không thiết thực và hợp lý chút nào. Anh bàn với cô là huỷ, cô nói với anh cô muốn đi. Bàn qua bàn lại, bàn từ tông giọng yêu thương sang tông giọng chán chường, từ sắc mặt năn nỉ sang sắc mặt sầu bi nhưng sự thống nhất vẫn không xuất hiện.
- Anh nghĩ chúng ta có thể đi sau này, khi kinh tế đã ổn định và mọi thứ đã vào quỹ đạo hơn.
- Sau này là bao giờ?
- Mấy năm nữa.
Cô chán nản nhìn anh. Mấy năm... Anh không hiểu mấy năm ấy những chuyện gì sẽ xảy ra ư? Những đứa con, làm dâu làm vợ làm mẹ, công việc, gia đình... Mọi thứ sẽ buộc chân cô lại như những chiếc xúc tu của con bạch tuộc khổng lồ.
Tình yêu và trách nhiệm sẽ giữ cô lại trong căn nhà nhỏ. Anh không hiểu cô của bây giờ và cô của vài năm nữa sẽ không như nhau. Bởi có nhiều thứ khi có tiền người ta cũng không mua được nữa, trong đó có thời gian, và thanh xuân.
Thế rồi những trận tranh cãi đầu tiên xảy ra, như một nét hài không tưởng trong một bộ phim tình cảm. Chỉ vì xuất phát điểm chuyện đi trăng mật mà giờ đây anh thấy cô không hiểu chuyện, khó hiểu và hão huyền. Cô lại thấy anh ích kỷ, không hiểu cho cô và nhẫn tâm. Họ bất ngờ vì hoá ra người kia lại có những góc khuất xấu như thế.
Những năm tháng kia nó ở đâu mà không ló ra cho tới hôm nay mới chịu ồn ào gây chú ý. Thật kì lạ. Người ta có thể vì nhau làm nhiều chuyện phi thường nhưng rồi lại trót ghét nhau chỉ vì người kia có tật khi ngáp không che miệng. Người ta có thể vượt qua núi sông cách trở nhưng rồi lại chết yểu vì bị muỗi đốt.
Chuyện ở đời đôi khi nghe rồi chỉ biết cười vì cái cách nó xảy ra sao lãng xẹt. Lãng xẹt ở đây là họ chia tay. Làm tôi chợt nhớ trong một tác phẩm của Nam Cao, một đôi vợ chồng trẻ góp tới hơn mười đồng bạc để chung nhau dựng cái nhà, nhưng rồi cuối cùng chỉ vì hai hào mua lạt buộc kèo cột mà cãi nhau tới bỏ dở cả cái nhà đang làm. Còn ở đây, một đám cưới bị huỷ khi còn chưa kịp in thiệp cưới. Mà tất cả chỉ bắt đầu vì một chuyến trăng mật thôi...
Tôi tự hỏi là thật một trận tranh cãi không đáng với sự chia tay lãng xẹt, hay bản thân tình yêu này vốn đã mỏng như giấy, và nhẹ như bạc lẻ.
Bạn vừa lắng nghe câu chuyện được gửi từ Lam Yên. Bạn thân mến! Những thứ quá long lanh, đẹp đẽ thường không có thật. Và rồi nó sẽ vụn vỡ khi va chạm với những lo lắng tủn mủn, vụn vặt của cuộc đời. Mỗi cuộc tình đi qua là một cơ hội để ta trưởng thành hơn. Tiếp theo chương trình, mời bạn lắng nghe lá thư:
Chúng ta rồi sẽ trưởng thành sau tình yêu (được gửi đến từ bạn nnui)
Chúng ta, ai rồi cũng sẽ trải qua giai đoạn mà cảm xúc gần như tan thành mây khói. Bị dày xéo đến không còn hình dạng, bằng cách này hay cách khác, bất cứ chuyện gì cũng được, sẽ có một điều bất như ý khiến ta tỉnh giấc cuộc đời.
Tôi đã từng, và giờ đây có thể nói là chưa hoàn toàn bình phục, nhưng mà tâm tư đã cân bằng lại rất nhiều. Ít ra, tôi vẫn còn ngồi đây chia sẻ những dòng này, cho bạn và cho chính bản ngã chân thật nơi tôi đang lưu lạc đâu đó.
Tôi quen mối tình đầu vào lúc tôi nghĩ rằng mình đã trưởng thành, khi ấy tôi năm nhất Đại học. Vì chưa yêu ai quen ai, những điều tôi trao và thể hiện ra đều đơn thuần nhất. Nhưng có cuộc vui nào chẳng tàn, mối tình nào mà chẳng tan. Câu chuyện tôi tưởng chừng đẹp đẽ, cuối cùng vẫn đi đến kết cục mà ai cũng không muốn.
Tôi cũng như bạn, cũng ngụp lặn trong mớ cảm xúc hỗn độn kinh khủng ấy, cũng chạy lăng xăng si mụi trong đống lòng vòng không lối thoát. Để bước qua mớ bòng bong trong cơn mưa bão táp ấy, tôi cũng trầy da tróc vẩy, đứng lên rồi lại nằm bẹp luôn, như thể chết đi và sống lại một vạn lần chiêm bao.
Thất tình, một trạng thái chẳng ai cảm thấy vẻ vang khi khoe ra. Mà hễ kẻ nào nghe đến cùng bật cười và coi thường nó. Thật lạ lùng khi con người tôn thờ tình yêu, và cũng lại chà đạp tình yêu đến tận cùng, khiến cho “nạn nhân” của kẻ khoét sâu thương tổn.
Thất tình, chẳng dám bày tỏ để níu lấy sự cứu rỗi chân thành và đúng đắn. Kinh nghiệm đi qua cái hang thất tình bao trùm bóng tối, ẩm thấm và ngột ngạt ấy, tôi nhận ra tình yêu trong một mối quan hệ giống như chúng ta đang du ngoạn trên con thuyền giữa dòng sông êm ả, khung cảnh xung quanh đều rất tuyệt vời, còn gì bằng khi có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với ánh nhìn của thiên nhiên. Các giác quan gần như hòa quyện cùng mây trời, mà cái mây trời ấy, ta mặc định sẽ yên bình và mãi mãi như thế.
Vì những điều diệu kỳ đang diễn ra khiến ta lâng lâng bay bổng, nên sự mong cầu và chiếm hữu càng lớn, ta càng không muốn rời đi, không muốn những chất liệu tinh túy này kết thúc. Và rồi Thất tình xuất hiện tựa con sóng mãnh liệt, đưa dòng nước nuốt tươi chiếc thuyền ấy, tàn nhẫn kéo ta rơi xuống, ngặm trọn ta trong làn nước lạnh ngắt, ta chưa từng chạm qua cái lạnh thấu tim gan như thế, và nó là mớ cảm xúc ta phải đối diện, cũng là lúc ta quay về để cứu lấy thân thể này.
Chúng ta lại vùng vẫy, chẳng thể chấp nhận sự thật chiếc thuyền ấy – nơi duy nhất ta thấy an toàn giữa dòng sông hun hút, bị đập tan tành. Dòng nước lạnh ngắt ôm trọn lấy cơ thể ốm yếu chẳng còn sức lực để kháng cự này, đôi chân cố gắng đạp mạnh để tìm kiếm thứ gì đó vớt vát lại nỗi tuyệt vọng.
Từng bộ phận đều lục sùng điên cuồng bới tung tất cả như thể tin một cách mù quáng rằng hy vọng về con thuyền vẫn còn đây, chỉ là nó đang mất phương hướng và lạc trôi tí thôi và chỉ có nó ta mới có thể sống sót tiếp được. Nếu không thì ta chết mất. Nhưng, càng vẫy vùng, càng dốc cạn sức để kiếm tìm và bám víu vào nó, ta chỉ càng tuyệt vọng cùng cực, sự mong chờ rút sạch chút hơi tàn còn lại - thứ duy nhất mà có thể kéo ta lên lúc này.
Thời khắc ấy, bạn và tôi có hai sự lựa chọn: một là tiếp tục si mê, ngu muội tin rằng sẽ có thứ gì đó như con thuyền để ta nắm chặt vào mới có thể sống, rồi nhanh chóng cạn kiệt hơi sức và chìm sâu xuống dòng sông lạnh lùng và chết đi bằng một định nghĩa nào đó, nhưng chắc chắn bản ngã này sẽ chết một trăm phần trăm. Hai là, ta chấp nhận sự thật rằng ta không còn có con thuyền đó bên cạnh nữa, nó đã bị đập tan rồi.
Và có lẽ sẽ chẳng có thứ gì đủ để kéo ta lên ngay lúc này, thiên nhiên vô tận, tin vào thật sự ngu ngốc. Chấp nhận và thả thôi cơ thể theo dòng chảy, không kháng cự, không vẩy đạp, lặng nhìn dòng nước và theo dõi cơ thể ta trôi theo nó trong ý nghĩ, hoàn toàn thả lỏng, rồi ta sẽ nổi lên, ta sẽ thở được, không còn cảm giác ngột ngạt kinh khủng đó nữa. Để làm được như thế thật sự khó, khi bản thân tôi quyết định lui trở về với chính mình để im lặng nhìn dòng nước cảm xúc và tâm ý luân chuyển, đã vô số lần tôi không chịu được mà tìm thứ gì đó để bám víu, nhưng may mắn tôi đã tỉnh táo lại và tiếp tục trôi đến khi tôi thật sự có thể tự mình điều khiển cơ thể ngược lại với dòng nước.
Tôi thấy mình thật may mắn, khi có thói quen lưu giữ lại những xúc cảm và suy tư của bản thân: từ lúc tôi bơi trong mớ tâm trạng hỗn độn nhất - dòng nước lạnh, đến nguồn cảm xúc dịu êm và đẹp đẽ - dòng nước ấm.
Tôi có một điều mà tôi nghĩ là mọi người có thể tham khảo để khi cần hãy lấy ra dùng, nó hiệu quả với tôi và tôi không đảm bảo nó sẽ hiệu quả cho tất cả đối tượng. Tôi xem bản thân là một nhân vật chính đúng nghĩa, tôi tin tưởng tuyệt đối vào giá trị và sự tồn tại của bản ngã này, tôi sống và tìm kiếm cái gọi là ý nghĩa thật sự về cuộc đời.
Tôi ghi lại tất cả và toàn bộ nhưng dưới văn phong diễm lệ và mượt mà, đó cũng là cách mà tôi nhìn cuộc sống. Dù trách móc hay xoa dịu tôi cũng không mắng nhiếc và nhục mạ bản thân. Vì vậy khi tâm trạng tôi tồi tệ nhất, mở từng trang giấy đã ngấm màu thời gian, tôi luôn nhận thấy bản thân từng tuyệt vời và đẹp đẽ vô cùng, vì điều gì mà giờ đây mắt tôi ướt át, tôi luôn tự hỏi như thế, ghi lại tất cả, vì tôi thừa nhận tôi không có năng khiếu ghi nhận những xúc cảm trong tiềm thức, tôi sẽ quên nên buộc viết ra.
Tôi nghĩ mọi người cũng vậy, chúng ta đều có quyền trở thành đạo diễn, biên tập, nhà viết lách để khắc họa lại cuộc đời của mình với góc nhìn như khán giả và diễn viên là ta. Ta sẽ cảm nhận rõ ràng nó đẹp đẽ và tuyệt vời đến mức nào, từ nỗi buồn cho đến bao niềm vui. Chẳng có một thứ gì là đáng trách và chẳng có một lý do gì để dày xéo thân thể ngọc ngà này.
Bơi một chút rồi thôi, chúng ta sẽ sống nếu chúng ta cố gắng để tìm kiếm trí tuệ trong mỗi điều bất như ý xảy ra. Và tin tôi, khi bạn thật sự làm vậy, bạn sẽ ngày càng tuyệt vời hơn rất nhiều và biết yêu thương bản thân này hơn rất nhiều. Bình an bạn nhé.
Tác giả: Lam Yên, nnui
Giọng đọc: Hà Diễm
Thực hiện: Hằng Nga
Thiết kế: Hương Giang
Xem thêm:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.