Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chúng ta chỉ dừng lại ở chữ "duyên"

2017-03-06 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Cuộc đời này có hai loại duyên, một là duyên phận, hai là duyên nợ. Tôi thấy tôi với cậu hóa ra cũng chỉ dừng lại ở chữ "duyên" thôi. Có cơ hội được gặp nhau một lần, ắt hẳn đó là số phận. Và nếu cuộc đời này đã quyết định cho chúng ta trở thành hai đường thằng cắt nhau, không có phận cũng chẳng có nợ nần gì với người kia, chạm qua nhau một lần rồi đi xa mãi, nên dù hôm ấy nếu có không gặp, tôi tin chắc chắn tôi và cậu cũng sẽ có ngày nhìn thấy nhau, sẽ quen nhau đâu đó trong cuộc đời nhỏ bé này.

***

Tôi viết những dòng này khi đang ngồi nhâm nhi ly cafe – tôi vẫn nhớ đó là thức uống cậu ghét nhất. Cậu nói rằng mỗi lần uống sẽ bị mất ngủ. Tôi thì ngược lại, tôi càng uống sẽ càng dễ ngủ. Cậu cũng từng nói cậu không biết uống bia, vì chỉ cần uống một ngụm nhỏ cũng khiến khuôn mặt đỏ gay. Tôi lại khác, tôi khá giỏi uống bia, chi ít thì hơn cậu. Tôi bật cười, hóa ra từ những việc nhỏ bé như vậy, chúng ta đã không giống nhau rồi.

Thành phố dạo này hay điểm những cơn mưa nhỏ. Hạt mưa lất phất đậu lên mái tóc người con gái, lên mắt kính chàng thư sinh. Một chút gió se lạnh cuối xuân làm tôi nhớ đến ngày đầu chúng ta gặp nhau. Thực ra tôi không muốn nhớ lại ngày đó lắm, ít nhất thì sau khi tôi và cậu đã tám phương chín ngả.

Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu sao các bác phụ trách ở phường cứ nhất quyết kéo tôi đi cho bằng được, vì lúc ấy tôi cũng là học sinh cấp 3 rồi, mà những hoạt động tình nguyện cho nhóm trẻ em của tổ dân phố thì rất vắng bóng những người tầm tuổi tôi. Tôi trầm tính, không thích trẻ con, cũng không thích chốn đông người, khỏi phải nói cũng biết buổi chiều ấy nó chán ngán như thế nào, mất đi vài tiếng nghỉ hè quý giá. Tôi than thở ỉ ôi với chính mình, cũng không có ai để trò chuyện, chỉ tha thiết được về với ngôi nhà thân yêu của, nhưng đó là trước khi nhìn thấy cậu. Một người vẫn hăng say nói chuyện với đám bạn, cái góc nghiêng mà cho đến giờ tôi vẫn thấy nó thật đẹp, có lẽ là đẹp nhất. Tôi còn nhớ đã từng nói với một người, rằng cậu đẹp khiến người ta nhớ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi lúc ấy không giấu nổi sự tò mò, gặng hỏi bạn bè cậu cho bằng được facebook của cậu. Nếu sau này, tôi biết mình đã lạc vào trong cơn men tình như thế nào, thì ngày ấy, có lẽ đã lỡ say khuôn mặt cậu mất rồi.

 Món quà tuổi thanh xuân

Tôi vẫn nhớ rất nhiều thứ. Tôi nhớ có mấy bữa trưa tôi với cậu rủ nhau đi lượn phố, chỉ cần tôi bước ra khỏi con ngách nhỏ, là vừa kịp lúc cậu dừng xe. Tôi nhớ, không ít lần chúng ta đã trùng hợp như thế. Tôi còn nhớ, tôi và cậu rất thích mặc đồ màu đen. Ngày nào gặp thì cũng ít nhất có một trong hai đứa mặc một thứ màu đen, ngay cả đôi dép xỏ ngón của cả hai cũng là màu đen. Kể ra mới thấy, hai đứa mãi mới có vài điểm chung.

Điểm khác thì nhiều vô kể, ấy vậy mà cũng được gọi là đã từng bên nhau. Cậu nói rất ít, tôi lại nói rất nhiều. Nhưng lần nào, tôi kể chuyện, cậu cũng chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng tôi có nhìn trộm đôi mắt ấy, không biết là lần thứ bao nhiêu tôi lại say ánh mắt cậu, nó giống như một biển cả yêu thương, tôi là một chú cá nhỏ bơi tung tăng trong đó, chìm đắm trong sự vỗ về. Cậu không thích đọc sách, mấy đoạn văn ngắn cũn cỡn cũng ỏng eo không thèm đọc, nhưng lần nào tôi gửi cho cậu một đoạn tin nhắn dài, dù cậu trước đó đã nói “Đừng có viết dài, không đọc đâu.” và tôi cũng cố nịnh vài câu “Đọc mấy câu đầu thôi cũng được.” nhưng cậu vẫn là chiều tôi, đọc xong còn cố tình khoe công “Đọc xong rồi.” Một điểm nữa, cậu rất cao, còn tôi thì thấp, cậu kém tôi những hai tuổi nhưng lại cao hơn tôi nhưng hai mươi phân. Cuộc đời có éo le nào hơn không nhỉ?

Sau bố mẹ tôi, thì có lẽ không ai chiều chuộng tôi như thế. Tôi cuối cùng cũng thấy, thế nào là sự nhận lại, thế nào là được quan tâm như vậy đấy.

Và đến một ngày tháng Mười trời rất nhiều nắng, có vẻ nắng nhiều quá đã làm khô cạn biển cả yêu thương của chú cá nhỏ rồi. Ngày hôm ấy, chỉ thấy trong tim là vụn vỡ, là những nỗi đau không ai dỗ dành, là sự cô đơn không ai san sẻ. Ngày ấy, nào ai hiểu tôi tha thiết được gặp cậu như thế nào cơ chứ?

Thời gian trôi qua cũng nhiều, và hôm nay khi tôi nghĩ đến ngày đầu tiên, lại tự hỏi nếu ngày ấy tôi nhất quyết không chịu đi, nếu ngày ấy không tò mò hỏi facebook cậu, hay đơn giản thôi là không nhìn thấy cậu, thì hôm nay chúng ta sẽ như thế nào? Có hạnh phúc hơn không? Tôi sẽ vui vẻ chứ? Hay vẫn tiếp tục là một chú chim nhỏ cô đơn đến thế giới này tìm một tổ ấm?

Cuộc đời này có hai loại duyên, một là duyên phận, hai là duyên nợ. Tôi thấy tôi với cậu hóa ra cũng chỉ dừng lại ở chữ duyên thôi. Có cơ hội được gặp nhau một lần, ắt hẳn đó là số phận. Và nếu cuộc đời này đã quyết định cho chúng ta trở thành hai đường thằng cắt nhau, không có phận cũng chẳng có nợ nần gì với người kia, chạm qua nhau một lần rồi đi xa mãi, nên dù hôm ấy nếu có không gặp, tôi tin chắc chắn tôi và cậu cũng sẽ có ngày nhìn thấy nhau, sẽ quen nhau đâu đó trong cuộc đời nhỏ bé này.

 Món quà tuổi thanh xuân

Hôm nay là ngày cuối cùng tôi nhớ về ngày đầu tiên, là ngày cuối cùng tôi và cậu xuất hiện cạnh nhau như một từ “chúng ta”, là ngày chú cá nhỏ quyết định trở về với biển xanh bao la. Cậu đến bên tôi là một món quà của tuổi thanh xuân thật rực rỡ và tỏa sáng, là tia nắng dịu dàng ban mai của tháng Bảy đầy nhiệt huyết, là một phần của tuổi trẻ mà tôi sẽ lưu giữ mãi trong tâm trí mình. Cuộc sống này dù đem đến đời ta nhiều nỗi buồn, những cũng sẽ đền bù cho ta những niềm vui. Trải qua bao ngày sóng gió không có cậu, mới chợt nhận ra rằng không có nỗi buồn nào là vô hạn, cũng chẳng có niềm vui nào là thực sự trọn vẹn. Chỉ biết nhắc nhở bản thân hãy trân trọng từng phút giây, trân trọng từng hình bóng lướt qua.

Giai điệu những bản hoà tấu của July đang vang vọng khắp căn phòng, tràn ngập khắp cơ thể tôi, kéo tôi trở về tháng Bảy khi ấy. Cậu, có còn nhớ tháng Bảy không?

Tình duyên đâu ai hay cũng đã cạn rồi, chúng ta sống trong nhau chỉ là kí ức, là một quãng thời gian cũ nhất định phải xoá đi. Chỉ là cảm ơn chữ duyên nhỏ bé ấy, đã đem đến cho tôi một chút ánh sáng trong sự lạc lõng bấy lâu nay.

“Quãng thời gian ấy, tôi đã rất vui. Cảm ơn cậu và cũng xin lỗi cậu. Thanh xuân của tôi có cậu, là đủ hạnh phúc rồi.”

Hôm nay là ngày thứ 130, là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi có thể nói mình nhớ cậu rất nhiều..

Tạm biệt cậu, tuổi 16 của tôi!

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết CẦN LẮM MỘT CHỮ DUYÊN. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lấm tấm cơn mưa

Lấm tấm cơn mưa

Cô nghĩ hoa có thể làm được như vậy, những cánh hoa mong manh dịu dàng quá đỗi kia và cả vô số những hạt nước li ti được đọng lại trên đó sẽ nhắc người ta về những điều thiện lương của cuộc sống. Sẽ nhắc người ta về tình yêu thương giữa con người và con người với nhau trong cuộc sống

Ôm trọn một vòng tay

Ôm trọn một vòng tay

Chị cứ ngồi vậy mà ôm con trong lòng, chị nâng niu bàn tay đôi chân con, thăng bé đã mười mấy tuổi và con đã cao lớn hơn so với chị nghĩ. Vậy là cuối cùng ông trời cũng nghe được tiếng chị gọi ngày đêm, ông trời cũng thấu hiểu được nỗi lòng chị mòn mỏi chờ mong con.

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Cậu biết không, tớ đã đứng trước gương hàng trăm lần, rồi tự tưởng tượng trước mặt tớ là cậu. Và tớ sẽ nói hết cho cậu biết rằng tớ đã thích cậu nhiều như thế nào. Nhưng khi thực sự bắt gặp ánh mắt cậu, bao lời văn mà tớ đã chuẩn bị như bốc hơi mất chẳng còn lại gì

Tiếng lòng anh

Tiếng lòng anh

Thơ hát nhỏ nhỏ trong miệng, cô nghe như những âm điệu thiết tha nhất từ chính trái tim anh đang truyền từng nhịp từng nốt qua tim cô.

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Những cuốn sách này ít nhiều làm thay đổi bản thân người nghệ sĩ, giúp họ xoa dịu nỗi đau và là niềm cảm hứng để họ tạo nên những kiệt tác.

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Để chờ đón những ngày nghỉ lễ thật tuyệt vời, hãy xem dự báo cuộc sống của 4 con giáp này có gì thay đổi bất ngờ.

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Bình tĩnh! Chậm lại thật sâu rồi bản thân sẽ tự phát hiện ra những giá trị cốt lõi, những tài năng và điểm mạnh của mình để vun trồng, bồi đắp và tu dưỡng. Chính những giá trị ấy sẽ đưa chúng ta vào một chu kỳ tuần hoàn mới của cuộc sống

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Về nhà cô đúng thực là một nàng công chúa, không nhà cao xe sang hay khoác lên người bộ váy lấp lánh. Nơi đây chỉ là một vùng quê với con đường nhỏ rợp hàng cây xanh, căn nhà cây được ba cô giữ gìn từ thời ông nội tới giờ. Nhưng nơi đây có những không khí yên bình và những người quý giá nhất đối với cô.

back to top