Tôi đi vì ở đó có thanh xuân
2017-02-21 01:25
Tác giả:
Có một chiều như thế, ngồi trong quán cafe quen thuộc, ngắm nhìn những vạt nắng đang mải miết đi trốn trên những góc phố, con đường, tôi vẫn thường chọn cho mình một cốc Capuchino và tận hưởng một bản nhạc của riêng mình. Ấy thế mà trong cái không gian giữa chốn Hà Thành nhộn nhịp này, trái tim tôi lại nhớ về những chuyến đi nhuốm màu bụi đường, nhớ về quãng thời gian trải lòng trên những cung đường cùng với bao người bạn khi ấy.
Còn nhớ, mỗi khi sắp xếp đồ đạc để đút vào balo là mấy đứa bạn cùng phòng tôi lại hỏi: "Lại đi rồi à? Đi bao lâu thế? Đúng là đi như ngựa". Tôi chỉ cười trừ và tiếp tục công việc sắp đồ của mình. Bởi chúng nó đã quá quen thuộc với những điều như vậy, đã từng lắng nghe những câu chuyện hành trình mà tôi hay kể mỗi khi ăn cơm cùng nhau, đã hiểu được sở thích và đam mê của tôi lớn đến như thế nào.
Một cô gái tuổi đôi mươi khi ấy - tôi chọn cho mình chiếc quần hộp rằn ri thay vì những bộ cánh hàng hiệu, chọn cho mình một đôi giày thể thao thay vì đôi giày cao gót nào đó, chẳng dùng nước hoa, phấn hay những chiếc vòng tay đắt tiền. Đổi lại, tôi thích mặc lên người chiếc áo cờ đỏ giản đơn, quàng thêm chiếc khăn rằn và đeo trên lưng chiếc ba lô yêu thích.

Nhiều bạn hỏi tôi rằng: "Sao đi hoài vậy? Tớ cũng thích đi lắm nhưng...." Thật ra, có hàng nghìn lý do để tôi không muốn đi, đi như vậy nguy hiểm lắm rồi ba mẹ không muốn mình đi hay sợ mệt mỏi, sau này đi làm có tiền đi sau cũng được. Nhưng bạn cứ tưởng tượng đi, khi bạn 60 - 70 tuổi, bạn có trong tay tiền bạc và thời gian, nhưng liệu khi ấy bạn có đủ sức khỏe để leo lên một ngọn núi, đủ sức khỏe để băng qua những đồi cát nóng rực, đủ sức khỏe để lái xe hơn 100km hay không? Và khi chúng ta đang trẻ, chúng ta chẳng có tiền bạc, nhưng lại là đại gia về thời gian và sức khỏe. Bạn có thể làm quần quật chỉ để mua một thỏi son hàng hiệu, chỉ để mua một chiếc smartphone hiện đại, thì tôi cũng có thể làm quần quật, hăng say cũng chỉ để dành dụm tiền cho những chuyến đi. Có hàng tá việc mà người trẻ chúng ta có thể đi làm được nếu bạn có sức khỏe và thực sự muốn có một công việc phù hợp với mình. Tất cả những lý do bạn đặt ra đó, chung quy cũng xuất phát từ một điều rằng bạn không muốn đi, mà thôi.

Con người ta lại cảm thấy nhỏ bé nhưng trái tim lại mở rộng hơn bao giờ hết. Là khi ta bất chợt chạm vào ánh mắt của những cô, cậu bé ngồi vắt vẻo trên những triền đá với bộ quần áo mỏng manh, gương mặt lấm lem bùn đất. Ánh mắt ấy khi đó thật ngây thơ và trong trẻo làm sao, ánh mắt ấy khiến con tim ta rung động và mỉm cười và hạnh phúc... Sau cùng, cuộc đời cũng chỉ là những giây phút ta hạnh phúc tận sâu trong tim mà thôi. Đó cũng là khi ta can đảm hơn, mạnh dạn hơn để đưa đôi bàn chân mình vượt qua những núi thác cheo leo, những con đường đá gồ ghề chứ chẳng là con đường nhựa bằng phẳng ta vẫn hay mải miết tới trường. Đó còn là những giây phút thư thái khi tận hưởng không gian trữ tình, mộng mơ hay một sự hùng vĩ xa xăm nào đó, khi bạn đứng trên đỉnh núi mà không phải là sự so đo, cạnh tranh vì mục đích bản thân.
Tôi thường thích giữ những kỷ niệm, những món quà nhỏ nhắn, khi thì là tấm bản đồ đã nhàu nát vì trải qua mưa nắng cùng tôi trên hành trình, khi thì là những hòn đá nhỏ nằm nép mình bên bờ suối, chiếc khăn hay bất kỳ món quà mà ai đó đã tặng tôi. Để mỗi khi lặng thinh, nhìn vào món đồ nhỏ xinh ấy, đôi môi lại nở một nụ cười, trong lòng thấy an nhiên đến lạ kỳ.
Và cuộc đời, thời gian cứ đằng đẵng trôi mà không nói một lời, cứ chầm chậm vậy thôi, nhưng khi nhắm mắt lại... ta thấy mình đã khác.
Viết cho những kẻ ham đi, ham tự do và cháy hết mình trên mọi nẻo đường.
© Linh Ola – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.






