Tình yêu là sự lắng nghe của hai trái tim
2024-03-12 16:40
Tác giả:
An Thanh Hạ
blogradio.vn - Sau năm năm tích lũy, tình yêu đơn giản trong suốt ban đầu đã trở nên dày đặc. Dù thời gian có làm phai nhạt niềm đam mê nhưng nó lại khiến tình cảm gia đình chúng tôi ngày càng sâu đậm hơn. Mỗi lần nhớ lại những chuyện đã qua, quen nhau, quen biết, yêu thương, đồng hành, tôi lại mỉm cười.
***
Năm năm, cuộc hôn nhân.
Sự hưng phấn của các cặp đôi mới cưới dần trở nên đơn giản và buồn tẻ sau khi kết hôn, hôn nhân đòi hỏi nhiều trách nhiệm và lòng dũng cảm hơn là tình yêu. 5 năm qua, có tiếng cười, có nước mắt, có buồn có vui, có được có mất, chúng ta đã trưởng thành và kết tinh được tình yêu của mình.
Tình yêu của chúng tôi được kết nối bởi con đường cao tốc, chúng tôi bước đi cùng nhau vì niềm tin và mục tiêu chung, mỗi người chúng tôi đều làm việc chăm chỉ để đóng góp cho vị trí bình thường của mình. Anh làm quản lý đường bộ đã nhiều năm, tôi cũng đau lòng, mỗi lần đi làm chỉ biết gửi tất cả sự quan tâm, yêu thương của mình thành tin nhắn. Chúng tôi là những đồng nghiệp hỗ trợ nhau trong công việc, là những người bạn đời yêu thương. Vì thấu hiểu nên tôi quản lý tình yêu này một cách cẩn thận, bằng công việc bình thường và cuộc sống bình thường. Tình yêu chúng tôi dành cho nhau vẫn không thay đổi và lời thề nguyện vẫn không thay đổi. Chúng tôi đã chọn sự cống hiến và cống hiến, nắm tay nhau và cùng nhau tiến về phía trước với sự động viên của nhau.
Vào rạng sáng tháng 6 năm 2020, tôi bị ong đốt khi đang làm việc và sau đó bị sốc phản vệ trong một thời gian ngắn. Với sự giúp đỡ của các đồng nghiệp, tôi đã được đưa đến bệnh viện. Ba giờ sáng, anh đang đi làm, vội vã đến bệnh viện, nhìn thấy tình trạng của tôi, nước mắt anh đã trào ra. Anh ở lại với tôi cho đến sáng hôm sau, khi các triệu chứng dị ứng đã thuyên giảm và làm theo lời khuyên của bác sĩ đưa tôi đến để kiểm tra thêm càng sớm càng tốt. Phải đến khi nhìn thấy kết quả kiểm tra thì không còn nọc độc trong cơ thể tôi anh mới cảm thấy nhẹ nhõm. Lúc đó, tôi thật may mắn khi có anh ở bên cạnh...

Trong cuộc sống hôn nhân, bố mẹ chồng coi tôi như con gái, yêu thương, tôn trọng và quan tâm đến tôi. Để chúng tôi không phải lo lắng trong công việc, họ đã làm việc không mệt mỏi để giúp chúng tôi trang trí nhà cửa, chăm sóc con cái, chăm sóc gia đình, cho chúng tôi tiền bạc và cuộc sống. Khi chúng tôi sửa sang lại ngôi nhà để chúng tôi có thể ở thoải mái, bố chồng tôi đã theo chúng tôi từ đầu đến cuối. Từ một chiếc ốc vít nhỏ đến việc sắp xếp từng món đồ nội thất, ông đều bỏ rất nhiều công sức vào đó. Khi tôi về đến nhà, mẹ chồng luôn chuẩn bị những bữa ăn ngon cho tôi, giặt giũ chăn ga gối đệm cho tôi và đảm nhận mọi trách nhiệm, nghĩa vụ của tôi mà không hề phàn nàn. Điều tôi có thể làm là làm một “con gái ngoan” ân cần với bố mẹ chồng. Trong kỳ nghỉ tôi thường đưa họ đi du lịch và cùng họ đi ngắm cảnh. Khi ở nhà, hãy giúp họ làm bất cứ điều gì có thể. Khi chuyển mùa, hãy mua cho họ một số quần áo và sản phẩm chăm sóc sức khỏe. Bà nội ở nhà tuy đã già nhưng đối xử với tôi như cháu gái ruột của bà. Chúng tôi thỉnh thoảng sống cùng nhau, bà luôn đắp chăn cho tôi khi tôi ngủ và luôn để lại cho tôi những điều tốt đẹp. Tôi luôn nghĩ, điều lãng mạn nhất trên cuộc đời này, ngoài việc được cùng anh già đi, đó là được cùng cha mẹ hết lòng già đi, cùng con cái lớn lên an toàn, làm tròn trách nhiệm, nghĩa vụ của mình.
Sau năm năm tích lũy, tình yêu đơn giản trong suốt ban đầu đã trở nên dày đặc. Dù thời gian có làm phai nhạt niềm đam mê nhưng nó lại khiến tình cảm gia đình chúng tôi ngày càng sâu đậm hơn. Mỗi lần nhớ lại những chuyện đã qua, quen nhau, quen biết, yêu thương, đồng hành, tôi lại mỉm cười. Chúng tôi tận dụng những ngày nghỉ để hồi tưởng lại tuần trăng mật với các con. Vào những ngày lễ hội, chúng tôi chuẩn bị quà tặng cho nhau một cách cẩn thận. Anh đối xử với bố mẹ tôi như bố mẹ ruột của mình, có việc gì cũng luôn nghĩ đến họ. Trong cuộc sống đời thường, chúng tôi cùng chia sẻ vui buồn, và những kỷ niệm này cũng khiến tình cảm của chúng tôi tồn tại mãi mãi.
Có người nói, tình yêu là ánh mắt của hai vì sao xa xăm ngàn năm chờ đợi mà không hề chia ly. Tình yêu là sự lắng nghe của hai trái tim. Dù ở đâu và khi nào, chúng ta có thể bỏ đi những ồn ào hào nhoáng, vượt qua cuộc sống và cái chết của giàu nghèo, nắm tay nhau mãi mãi nương tựa vào nhau. Em chỉ mong kiếp này có thể nắm tay anh và cùng anh già đi.
Kỷ niệm ngày cưới trùng với ngày lễ tình nhân tôi xin dành tặng bài viết này cho anh, tình yêu của em...
© An Thanh Hạ - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.









