Biết ơn tuổi thanh xuân, chúng ta gặp nhau và cùng nhau bước đi
2024-02-19 05:55
Tác giả:
An Thanh Hạ
Sáng sớm đầu hè, những tia nắng chiếu xuyên qua bóng cành lá như thủy ngân vỡ, rải rác trên đại lộ rợp bóng cây xanh.
Văn bản được viết vào tháng sáu, vào thời điểm các học sinh cuối cấp sắp bước vào xã hội, nụ cười xen lẫn nước mắt, lý tưởng và bụi bặm trên đường đi, cùng niềm tin tích lũy, hai mươi năm qua lại là một mùa nữa. Nơi những giấc mơ bắt đầu.
Trên đỉnh cao của tuổi trẻ, tình bạn chân thành chạm đến năm tháng thoáng qua.
Tốt nghiệp là từ tôi sợ nhất phải nghe trong năm tới. Nói lời tạm biệt là điều tôi sợ nhất phải làm trong năm tới. Lễ tốt nghiệp là một bài hát hay và đầy thăng trầm của sự ra đi, có khúc dạo đầu mơ hồ, phần đệm nồng nàn, điệp khúc chia tay và cái kết lặng lẽ.
Quỹ đạo cuộc đời, những người bạn học ngày đêm bên nhau bốn năm mà không có sự động viên của nhau, liệu họ có cảm thấy cô đơn? Liệu có ai sẽ cổ vũ bạn khi bạn dấn thân vào con đường mới trong tương lai không? Có lẽ chỉ khi ngày tốt nghiệp đến, chúng ta mới hiểu rằng mình đã ra đi vội vàng, thậm chí còn không có thời gian để chào tạm biệt mọi người một cách nghiêm túc… Sự ngây thơ và thiếu hiểu biết của sinh viên năm nhất, sự kiêu ngạo và lười biếng của sinh viên năm thứ hai, quyết tâm của đàn em vẫn kiên trì. Giờ đây, tôi đã là sinh viên năm cuối, nhìn lại những ngày đã qua chúng ta đã cùng nhau bước đi, hiện tại chúng ta cùng tiến về phía trước về những ngày tương lai chúng ta...
Không ai có thể đoán trước được tương lai sẽ như thế nào nhưng chúng ta có thể phác họa rõ ràng về kiếp trước của nó. Tôi nhớ người bạn cùng phòng đã từng nói với tôi rằng: Hãy lưu giữ những kỷ niệm thời sinh viên, gấp chúng thành những con hạc giấy và đặt bên cạnh gối của bạn. Kể cả sau khi tốt nghiệp, bạn cũng sẽ không cô đơn trong những ngày tháng cô đơn. Tôi đang điên cuồng theo đuổi những ký ức thời đại học của mình, và đột nhiên tôi phát hiện ra rằng nó thực sự chứa quá nhiều kỷ niệm về bạn - đó là tất cả tình yêu và sự rung động mà bạn đã dành cho tôi.
Buổi sáng tự học vội vã đến lớp đuổi kịp nhau để ổn định chỗ ngồi. Thầy điểm danh trong giờ học chuyên môn, em trông còn lo lắng hơn anh vì anh không thể trả lời. Sự kiêu ngạo như răng và móng vuốt khi lấy đồ ăn ở căng tin vào buổi trưa, sự phân công lao động và hợp tác trong việc đóng khung, ngôn từ trong cuộc thi nhiếp ảnh và cái nắng lười biếng vào buổi chiều. Những cuộc rượt đuổi gay cấn, lộn xộn khi chơi bóng chuyền trong nhà, tốc độ lao về nhà với tốc độ đáng kinh ngạc. Ký túc xá tắm nước nóng vào buổi tối rồi cả những trò đùa tâm tình khi đi dạo vào ban đêm. Rồi cái sự quan tâm, chăm sóc lẫn nhau khi cãi vã và bướng bỉnh hay những hành vi bất hảo khó chịu khi lười biếng... Tôi nhớ tất cả điều này.
Tình bạn chân thành nhất giữa những người bạn cùng lớp không cần lời nói nhưng nó làm tôi nhớ đến câu chuyện về tuổi trẻ đầy ắp những kỷ niệm vui vẻ.
Tháng 6 tới, khi hoa dành dành nở hoa, tôi sẽ dùng khung ảnh để bao bọc những nụ cười đẹp nhất của nhau, nhốt chúng vào chiếc hộp thời gian, lồng chúng bằng sợi dây tuổi trẻ, bảo vệ và trân trọng chúng. Cho đến một ngày, khi già đi, tôi vuốt ve những bức ảnh ghi lại quá khứ, buồn cho những năm tháng đã qua, và hồi tưởng lại từng đoạn đường chúng ta đã cùng nhau đi qua.
Bạn cùng lớp trở thành bạn, bạn bè trở thành người quen cũ, trong khoảng thời gian ngắn có thể trải nghiệm những thăng trầm của thế giới, trong thời gian và không gian, người ta có thể cẩn thận tìm hiểu sự trao đổi giữa mùa đông và mùa hè trên thế giới; họ là bạn bè, và tình yêu vẫn không thay đổi ngay cả khi các vì sao thay đổi; họ là một người bạn tri kỷ, và họ được ghi nhớ trong trái tim mọi nơi trên thế giới.
Năm tháng trôi qua và những kỷ niệm hạnh phúc lại ùa về.
Trên đỉnh cao của tuổi trẻ, tình yêu non trẻ còn đọng lại trong khao khát
"Yêu em là định mệnh của anh. Dù bắt đầu từ khi nào, tiếp tục hay kết thúc như thế nào, đó cũng sẽ là một loại hạnh phúc..." Tình yêu trong những năm hoàng kim như nước xanh, có chút xanh. Màu đỏ đáng để ghi nhớ suốt đời.
Tình yêu trong khuôn viên trường đại học mang lại kết quả của sự thiếu hiểu biết và những nỗ lực tự do trong tình yêu. Tagore từng nói: Trên bầu trời không có dấu vết của đôi cánh nhưng chúng ta đã bay rồi. Đôi khi tôi cảm thấy mình nên trưởng thành nhanh hơn, đôi khi tôi lại trân trọng những điều trong quá khứ hơn.
Về tình yêu, anh mong em cũng như trước, điều quan trọng nhất là em có thể sống hạnh phúc, đừng nghĩ cuộc sống quá phức tạp, bởi vì bộ mặt thật của cuộc sống có lẽ là màu sắc đơn giản nhất.
Bạn có nhớ những năm tháng đó chúng ta đã nỗ lực hết mình để có được những cảm xúc dịu dàng trong trái tim mình? Bạn có nhớ những năm tháng đó chúng ta đã khắc những lời tuyên ngôn tình yêu dành cho nhau trên những chiếc ghế gỗ trong khuôn viên trường không? Bạn có nhớ những năm tháng đó chúng ta đã dựa vào nhau không? Chúng ta ngồi đợi bình minh trên ghế đá ở sân điền kinh, em có nhớ những năm ấy chúng ta cùng nhau chạy từ ký túc xá đến thư viện trong đêm mưa rồi ôm nhau cười khúc khích, em có nhớ không? Rằng những năm ấy chúng ta chúc nhau ngủ ngon trong từng đêm yên tĩnh? Rồi anh bước vào cánh đồng mộng mơ với nụ cười ngọt ngào.
Bạn có bao giờ nhớ... Ngày nay, trong tâm trí chúng ta vẫn còn rõ ràng nhiều điều, nhưng chúng ta dần dần rời xa nhau, và nhau cũng dần trưởng thành, lý trí hơn. Chúng ta đã từng còn trẻ và phù phiếm, và chúng ta đã từng chỉ coi mình là trung tâm. Vào mùa hoa nở và mùa mưa, nở rộ lộng lẫy như những bông hoa mùa hạ.
Tôi đã từng nghĩ nắm tay con trai mình và cùng nhau già đi sẽ là vĩnh cửu. Thời gian trôi qua, chúng ta buông đôi bàn tay siết chặt, nhìn lại không gì có thể quay lại. Quá khứ không thể quay lại. Mọi lời nói đều trở nên nhạt nhẽo. Anh sẽ không còn theo bước chân em nữa và em cũng vậy.
Vào năm cuối cấp, khi mặt trời tắt dần ánh sáng cuối cùng, màn đêm tĩnh lặng như nước, trăng non như lưỡi câu bạc.
Năm tháng trôi qua và những kỷ niệm hạnh phúc lại ùa về.
Ở đỉnh cao của tuổi trẻ, ước mơ của chúng ta sắp ra khơi: "Cuộc đời không đủ hào phóng thì cũng không cần phải keo kiệt đáp lại. Tại sao phải tính toán kỹ lưỡng? Chúng ta phải cho đi và nhận lại nhiều như nhau".
Mặc dù trường đại học của tôi là một cơ sở giáo dục đại học độc lập nhưng tôi không hề nản lòng vì tôi hiểu rằng đại học là một con đường khác cho mỗi sinh viên đang theo học trên hành trình đó. Không nên ghen tị một cách mù quáng với những người chạy bên lề, việc được chạy trên con đường của riêng mình và trở thành nhân vật chính tích cực trong cuộc sống cũng tuyệt vời không kém.
© An Thanh Hạ - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên
Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?
Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

Hôm nay em cưới rồi
Tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào về chị cho đúng. Mọi thứ ở nơi chị điều làm tôi cảm thấy rung động. Chỉ tiếc một điều là tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói ra hết lòng mình.

Mẹ ơi, con xin lỗi…
Tôi luôn nghĩ, mẹ đã sinh ra tôi thì phải có trách nhiệm với tôi. Vì mẹ là mẹ nên mẹ phải làm tất cả mọi việc nhỏ to trong nhà. Cho đến khi nghe bố kể về mẹ, tôi mới nhận ra, chính mình là nguyên nhân khiến mẹ phiền lòng.