Nếu muốn khóc, hãy tựa vào vai tớ!
2017-06-12 01:22
Tác giả:
Nghe bài hát Cry on my shoulder - Super Star
Tặng Q. - Thiên thần của tớ!
Có những chuyện của quá khứ, cứ tưởng là đã qua rồi, nhưng chỉ cần một lay động nhỏ, chẳng hạn như một giai điệu bài hát năm đó chúng ta cùng nghe, thì câu chuyện năm đó lại ùa về sống động như thể mới hôm qua. Và dĩ nhiên niềm thương nỗi đau ấy cũng chân thật đến xe lòng. Thôi thì... cứ khóc đi!
Tháng mười hai năm ấy gió lạnh. Trên lan can tầng hai, chỗ phóng tầm nhìn ra rất xa con phố nhỏ và khoảng trời hình bầu dục ấy, Q. tựa đầu vào vai tôi nhẹ bỗng. Vai cậu ấy chùng xuống, cơ thể gầy gò, xanh xao và tàn lụi đến mức tôi không dám nhìn thẳng vào cậu, vào ánh mắt khiến người ta xúc động ấy.
Đã hai tháng kể từ khi cậu bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư tủy và phải cắt bỏ cái chân mang khối u ấy. Q. vẫn vậy, vẫn gương mặt đẹp trai siêu cấp, vẫn khóe miệng biết cười, vẫn mạnh mẽ, vẫn tin rằng cậu sẽ chiến thắng lưỡi dao của tử thần. Nhưng không, khối u nhanh chóng di căn lên não và... cậu có thể rời xa tôi bất cứ lúc nào. Tôi biết cậu ấy đang rất đau khổ. Chút tự tin, niềm hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng đã bị dập tắt. Chẳng còn đôi chân kiêu hãnh ngày nào từng cùng tôi chạy băng băng trên dãy hành lang dài; từng luồn lách giành quả bóng trên sân cỏ; từng nhún nhảy với những điệu hiphop của riêng cậu; và từng dạy tôi đuổi bắt những cơn mưa;... Nhìn vệt bóng đôi chân của tôi và chân phải của cậu đổ dài trên vách nhà- chỗ có nụ tầm xuân cậu thích đang rung nhẹ trong tiết trời đông lạnh ấy, tim tôi bỗng quặn lại, khóe mắt tự nhiên cứ thế nhòe đi.
Q. vén tay áo lên chỉ cho tôi vết cắt còn chưa kịp lành cậu dại dột gây ra trong phút yếu lòng, miệng cậu cười nhưng đôi mắt chẳng thể giấu nổi nỗi đau của kẻ bị thần chết trêu ngươi. Tôi khóc nấc lên. Cậu ấy bảo tôi đừng khóc vì khóc là dấu hiệu của sự yếu đuối. Cậu vẫn ấy bảo tôi hãy là một chiến binh dũng cảm. Giọng cậu ấy yếu ớt hẳn, thoảng trong gió mùa đông năm ấy có mùi mặn chát. Tôi thôi khóc, nhét vào tai cậu một chiếc headphone, Q. khẽ ngọ đầu rồi lặng đi trong tiếng nhạc...
"If the hero never comes to you
If you need someone you're feeling blue
If you wait for loving when you're alone
If you call your friends nobody's home
You can run away but you can't hide
Through storm and through the lonely night
Then I show you there's a destiny
The best thing in life
They aren't free..."
Chưa bao giờ tôi thấy Q khóc. Ít nhất là trước mặt một đứa bạn thân như tôi. Mười lăm năm qua cậu luôn hoàn thành xuất sắc sứ mạng bảo vệ một đứa con gái mít ướt như tôi. Thế nhưng tôi biết, dù có mạnh mẽ bao nhiêu, cậu ấy vẫn chỉ là một cậu bé 15 tuổi. Cậu và cả tôi còn quá trẻ để chịu đựng nỗi đau này. Giờ đây, Q cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng chẳng thể giấu nổi trái tim tổn thương bên trong cậu. Q, cậu ấy tự ti về đôi chân không lành lặn này, cậu ấy sợ cả thế giới xa lánh cậu. Thế mà những ngày cơn đau hành hạ, cậu đã hét lên rằng cậu chẳng cần đôi chân này nữa, cứ cắt bỏ đi, chỉ cần cậu được sống. Cậu bảo cậu giờ thật vô dụng, sẽ chẳng ai cần cậu, nhưng cậu đâu biết rằng vẫn còn có tôi, ở đây, nắm chặt tay và cho cậu dựa vai mà khóc. Tôi thật lòng muốn cùng cậu gánh nỗi đau ấy, muốn cậu ngả đầu lên vai tôi khóc chứ không phải chịu đựng một mình như thế.
"But if you wanna cry, cry on my shoulder
If you need someone who cares for you
If you're feeling sad your heart get's colder
Yes i show you what will love can do.."
"Phải! Nếu lòng cậu muốn khóc
Hãy ngả đầu lên vai tớ mà khóc
Nếu cậu cần một người thực sự quan tâm đến cậu
Nếu lòng cậu buồn... con tim cậu giá lạnh...
Nếu bầu trời với cậu chỉ một màu tăm tối...
Hãy cho tớ hay...
Bởi (tớ tin) nơi nào đó trên thiên đường là chỗ của chúng ta
Dù với cậu nơi ấy có ngàn xa, xa lắm
Hãy gọi tên tớ, tớ sẽ giúp cậu đến nơi ấy... cùng tớ!"
Tôi đã muốn hét lên với Q như vậy nhưng rồi tôi chẳng làm gì cả. Cứ để bản nhạc chạy đến hết nốt nhạc cuối cùng và nhìn Q lịm dần trên vai. Ngoài kia gió về đêm vẫn thổi, lạnh buốt.
Năm năm kể từ ngày Q mất tôi vẫn nghe lại bản nhạc ấy, Cry on my shoulder của Deutschland sucht den Superstar. Mỗi lần giai điệu ấy vang lên, chẳng hiểu sao mắt tôi lại cay xè và nhớ cậu da diết. Thi thoảng tôi vẫn gặp Q trong giấc ngủ... Trên lan can lộng gió, Q ngồi đó, dựa vào vai tôi, đôi nạng gỗ vẫn còn đó, vết rạch tay lần cậu định tự tử vẫn còn đó, mọi thứ vẫn như cũ,... Chỉ có điều, tay cậu ấy run lên và cậu ấy đã khóc trên vai tôi một cách ngon lành.
© Tóc Rối – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tình yêu của đất
Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.
Phù sa
Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.
Sóng
Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.
Tập lớn
Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.
Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân
Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.
Xúng xính là em
Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.
Cách thành công của người thích an nhàn
Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.