Nếu mệt rồi, òa khóc có được không?
2017-03-19 01:35
Tác giả:
Có ai đã từng uống cà phê một mình giữa lòng thành phố, lắng nghe nhạc Trịnh và ngồi ngắm mưa bay, cảm nhận thứ hương vị đắng chát nơi đầu lưỡi, rồi bớt chợt buồn mà không hay.
Có ai đã từng qua mấy hàng cây một chiều giông bão không người bên cạnh, ngước nhìn trời đang dần chuyển lạnh, muốn gục người ngã rạp dưới bóng chiều buông.
Hình như ai đó đã từng có những ngày cô độc, một mình ngược xuôi giữa trăm ngàn nỗi đau chật vật, muốn ngủ thật sâu để không nhìn thấy những tàn nhẫn ở trên đời. Con người ta ai sống cảnh tha hương, mới thấy từng thớ thịt của mình đang dần tàn lụi vì nhung nhớ, ước rằng thời gian quay ngược lại những năm còn nhỏ, nếu chọn lựa một lần nữa thì sẽ chọn bình yên.
Tuổi trẻ của chúng ta đâu chừng có vài năm ngắn ngủi, cứ than thở, mệt dọc làm chi cho khổ vậy trời. Âu lo, phiền não chứa đầy trong mắt, nhìn đâu cũng thấy màu đen đượm buồn. Đến nụ cười trên môi còn đựng bao cay đắng thì kiếm đâu ra an yên thực sự trong từng ngày chênh vênh.
Dạo một vòng quanh thành phố, bàn tay nhỏ bé cố ôm trọn những xúc cảm sót lại sau bao lần lạc bước. Cứ sợ rằng Sài Gòn biến ta thành con thú hoang bị thương gầm rú, chẳng còn biết chảy máu và chẳng còn biết đau. Ai ngờ đâu, trong khoảnh khắc trời đất hòa tan làm một, tim người cũng để mất một nhịp rơi.

Giữa đèn đỏ và giữa những ngã tư, người ta vẫn đợi nhau về, đợi bữa cơm gia đình sau bao ngày xa cách. Chợt thấy ánh mắt cô sinh viên theo chiếc xe khách lao đi mà lòng buồn không sao kể xiết.
Nhớ buổi tối hôm nào còn nép vào lòng mẹ, dựa vào tấm lưng trần của bố đòi que kem. Nhớ bát canh rau mẹ nấu và cá rô đồng, bố mang về cho cái kẹp tóc xinh xinh mừng quà sinh nhật, mớ kí ức tuổi thơ hiện lên trên cột vàng màu xanh xanh đỏ đỏ. Thực tại như tát một cú thật đau vào mặt, tiếng còi xe lẫn tiếng chửi, thở dài một cái rồi lướt qua nhanh.
Có ai đã từng ngồi khóc giữa những bất an, quấn mình trong tấm chăn mong ngày mai đừng sáng. Nhâm nhi tách trà chiều, đọc cuốn sách mà trầm tư vài ba phút. Lặng nhìn cuộc đời qua chậu xương rồng đang nở từng cánh hoa màu đỏ, rồi đặt tay lên mắt,hình như có cái gì đó đang rơi.
Ai đã từng ghét Sài Gòn đến tận cùng điên dại, ghét con đường, ghét cả những cơn mưa. Soi mình trong gương, nước mắt lăn dài, cô độc đến nỗi không có một người để giãy bày nỗi sợ hãi. Ai đã từng như thế khi trôi dạt giữa những vô thường, đánh mất chính mình. Cứ ngỡ mạnh mẽ dễ như trở bàn tay, ai ngờ càng gồng mình lên hứng chịu thì càng thấy bản thân yếu đuối. Như con đại bàng nghĩ mình cứng cỏi, ai hay sóng gió đập gãy cánh chim bay.

Có những ngày đôi chân muốn bước đi nhưng lại cứ ép buộc mình ở lại. Cứ cố sống trọn từng giờ, từng phút trong khi người mệt rã rời chỉ muốn quay lưng. Tại sao những lúc ấy không chạy về nhà, ném hết những ưu phiền, ngổn ngang mà ngủ một giấc. Nếu mệt rồi, òa khóc có được không?
Con người ta cũng thật lạ, cứ che giấu vết thương ẩn sâu trong lồng ngực, chứ không chịu vạch ra cho người khác xem. Rồi để nó cầu cấu mãi ở đó, đến khi vết thương loang rộng ra, không chịu nổi nữa thì mới gào thét tuyệt vọng. Sài Gòn đâu có buồn, sao chúng ta tự làm mình buồn đấy chứ.
Nếu ai từng trải qua những ngày như thế, hãy rộng lòng tha thứ những tổn thương. Cuộc đời sẽ đẹp lắm khi bạn còn có thể bao dung cho nỗi đau của chính mình.
© Võ Thị Hồng Hoa – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết CẦN LẮM MỘT CHỮ DUYÊN. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.







