Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nếu mệt rồi, òa khóc có được không?

2017-03-19 01:35

Tác giả:


blogradio.vn - Tuổi trẻ của chúng ta đâu chừng có vài năm ngắn ngủi, cứ than thở, mệt dọc làm chi cho khổ vậy trời. Âu lo, phiền não chứa đầy trong mắt, nhìn đâu cũng thấy màu đen đượm buồn. Đến nụ cười trên môi còn đựng bao cay đắng thì kiếm đâu ra an yên thực sự trong từng ngày chênh vênh.

***

Có ai đã từng uống cà phê một mình giữa lòng thành phố, lắng nghe nhạc Trịnh và ngồi ngắm mưa bay, cảm nhận thứ hương vị đắng chát nơi đầu lưỡi, rồi bớt chợt buồn mà không hay.

Có ai đã từng qua mấy hàng cây một chiều giông bão không người bên cạnh, ngước nhìn trời đang dần chuyển lạnh, muốn gục người ngã rạp dưới bóng chiều buông.

Hình như ai đó đã từng có những ngày cô độc, một mình ngược xuôi giữa trăm ngàn nỗi đau chật vật, muốn ngủ thật sâu để không nhìn thấy những tàn nhẫn ở trên đời. Con người ta ai sống cảnh tha hương, mới thấy từng thớ thịt của mình đang dần tàn lụi vì nhung nhớ, ước rằng thời gian quay ngược lại những năm còn nhỏ, nếu chọn lựa một lần nữa thì sẽ chọn bình yên.

Tuổi trẻ của chúng ta đâu chừng có vài năm ngắn ngủi, cứ than thở, mệt dọc làm chi cho khổ vậy trời. Âu lo, phiền não chứa đầy trong mắt, nhìn đâu cũng thấy màu đen đượm buồn. Đến nụ cười trên môi còn đựng bao cay đắng thì kiếm đâu ra an yên thực sự trong từng ngày chênh vênh.

Dạo một vòng quanh thành phố, bàn tay nhỏ bé cố ôm trọn những xúc cảm sót lại sau bao lần lạc bước. Cứ sợ rằng Sài Gòn biến ta thành con thú hoang bị thương gầm rú, chẳng còn biết chảy máu và chẳng còn biết đau. Ai ngờ đâu, trong khoảnh khắc trời đất hòa tan làm một, tim người cũng để mất một nhịp rơi.

Nếu mệt rồi, òa khóc có được không?

Giữa đèn đỏ và giữa những ngã tư, người ta vẫn đợi nhau về, đợi bữa cơm gia đình sau bao ngày xa cách. Chợt thấy ánh mắt cô sinh viên theo chiếc xe khách lao đi mà lòng buồn không sao kể xiết.

Nhớ buổi tối hôm nào còn nép vào lòng mẹ, dựa vào tấm lưng trần của bố đòi que kem. Nhớ bát canh rau mẹ nấu và cá rô đồng, bố mang về cho cái kẹp tóc xinh xinh mừng quà sinh nhật, mớ kí ức tuổi thơ hiện lên trên cột vàng màu xanh xanh đỏ đỏ. Thực tại như tát một cú thật đau vào mặt, tiếng còi xe lẫn tiếng chửi, thở dài một cái rồi lướt qua nhanh.

Có ai đã từng ngồi khóc giữa những bất an, quấn mình trong tấm chăn mong ngày mai đừng sáng. Nhâm nhi tách trà chiều, đọc cuốn sách mà trầm tư vài ba phút. Lặng nhìn cuộc đời qua chậu xương rồng đang nở từng cánh hoa màu đỏ, rồi đặt tay lên mắt,hình như có cái gì đó đang rơi.

Ai đã từng ghét Sài Gòn đến tận cùng điên dại, ghét con đường, ghét cả những cơn mưa. Soi mình trong gương, nước mắt lăn dài, cô độc đến nỗi không có một người để giãy bày nỗi sợ hãi. Ai đã từng như thế khi trôi dạt giữa những vô thường, đánh mất chính mình. Cứ ngỡ mạnh mẽ dễ như trở bàn tay, ai ngờ càng gồng mình lên hứng chịu thì càng thấy bản thân yếu đuối. Như con đại bàng nghĩ mình cứng cỏi, ai hay sóng gió đập gãy cánh chim bay.

Nếu mệt rồi, òa khóc có được không?

Có những ngày đôi chân muốn bước đi nhưng lại cứ ép buộc mình ở lại. Cứ cố sống trọn từng giờ, từng phút trong khi người mệt rã rời chỉ muốn quay lưng. Tại sao những lúc ấy không chạy về nhà, ném hết những ưu phiền, ngổn ngang mà ngủ một giấc. Nếu mệt rồi, òa khóc có được không?

Con người ta cũng thật lạ, cứ che giấu vết thương ẩn sâu trong lồng ngực, chứ không chịu vạch ra cho người khác xem. Rồi để nó cầu cấu mãi ở đó, đến khi vết thương loang rộng ra, không chịu nổi nữa thì mới gào thét tuyệt vọng. Sài Gòn đâu có buồn, sao chúng ta tự làm mình buồn đấy chứ.

Nếu ai từng trải qua những ngày như thế, hãy rộng lòng tha thứ những tổn thương. Cuộc đời sẽ đẹp lắm khi bạn còn có thể bao dung cho nỗi đau của chính mình.

© Võ Thị Hồng Hoa – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết CẦN LẮM MỘT CHỮ DUYÊN. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.

Hành trình đi đến tự do

Hành trình đi đến tự do

“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

back to top