Nếu mệt rồi, òa khóc có được không?
2017-03-19 01:35
Tác giả:
Có ai đã từng uống cà phê một mình giữa lòng thành phố, lắng nghe nhạc Trịnh và ngồi ngắm mưa bay, cảm nhận thứ hương vị đắng chát nơi đầu lưỡi, rồi bớt chợt buồn mà không hay.
Có ai đã từng qua mấy hàng cây một chiều giông bão không người bên cạnh, ngước nhìn trời đang dần chuyển lạnh, muốn gục người ngã rạp dưới bóng chiều buông.
Hình như ai đó đã từng có những ngày cô độc, một mình ngược xuôi giữa trăm ngàn nỗi đau chật vật, muốn ngủ thật sâu để không nhìn thấy những tàn nhẫn ở trên đời. Con người ta ai sống cảnh tha hương, mới thấy từng thớ thịt của mình đang dần tàn lụi vì nhung nhớ, ước rằng thời gian quay ngược lại những năm còn nhỏ, nếu chọn lựa một lần nữa thì sẽ chọn bình yên.
Tuổi trẻ của chúng ta đâu chừng có vài năm ngắn ngủi, cứ than thở, mệt dọc làm chi cho khổ vậy trời. Âu lo, phiền não chứa đầy trong mắt, nhìn đâu cũng thấy màu đen đượm buồn. Đến nụ cười trên môi còn đựng bao cay đắng thì kiếm đâu ra an yên thực sự trong từng ngày chênh vênh.
Dạo một vòng quanh thành phố, bàn tay nhỏ bé cố ôm trọn những xúc cảm sót lại sau bao lần lạc bước. Cứ sợ rằng Sài Gòn biến ta thành con thú hoang bị thương gầm rú, chẳng còn biết chảy máu và chẳng còn biết đau. Ai ngờ đâu, trong khoảnh khắc trời đất hòa tan làm một, tim người cũng để mất một nhịp rơi.

Giữa đèn đỏ và giữa những ngã tư, người ta vẫn đợi nhau về, đợi bữa cơm gia đình sau bao ngày xa cách. Chợt thấy ánh mắt cô sinh viên theo chiếc xe khách lao đi mà lòng buồn không sao kể xiết.
Nhớ buổi tối hôm nào còn nép vào lòng mẹ, dựa vào tấm lưng trần của bố đòi que kem. Nhớ bát canh rau mẹ nấu và cá rô đồng, bố mang về cho cái kẹp tóc xinh xinh mừng quà sinh nhật, mớ kí ức tuổi thơ hiện lên trên cột vàng màu xanh xanh đỏ đỏ. Thực tại như tát một cú thật đau vào mặt, tiếng còi xe lẫn tiếng chửi, thở dài một cái rồi lướt qua nhanh.
Có ai đã từng ngồi khóc giữa những bất an, quấn mình trong tấm chăn mong ngày mai đừng sáng. Nhâm nhi tách trà chiều, đọc cuốn sách mà trầm tư vài ba phút. Lặng nhìn cuộc đời qua chậu xương rồng đang nở từng cánh hoa màu đỏ, rồi đặt tay lên mắt,hình như có cái gì đó đang rơi.
Ai đã từng ghét Sài Gòn đến tận cùng điên dại, ghét con đường, ghét cả những cơn mưa. Soi mình trong gương, nước mắt lăn dài, cô độc đến nỗi không có một người để giãy bày nỗi sợ hãi. Ai đã từng như thế khi trôi dạt giữa những vô thường, đánh mất chính mình. Cứ ngỡ mạnh mẽ dễ như trở bàn tay, ai ngờ càng gồng mình lên hứng chịu thì càng thấy bản thân yếu đuối. Như con đại bàng nghĩ mình cứng cỏi, ai hay sóng gió đập gãy cánh chim bay.

Có những ngày đôi chân muốn bước đi nhưng lại cứ ép buộc mình ở lại. Cứ cố sống trọn từng giờ, từng phút trong khi người mệt rã rời chỉ muốn quay lưng. Tại sao những lúc ấy không chạy về nhà, ném hết những ưu phiền, ngổn ngang mà ngủ một giấc. Nếu mệt rồi, òa khóc có được không?
Con người ta cũng thật lạ, cứ che giấu vết thương ẩn sâu trong lồng ngực, chứ không chịu vạch ra cho người khác xem. Rồi để nó cầu cấu mãi ở đó, đến khi vết thương loang rộng ra, không chịu nổi nữa thì mới gào thét tuyệt vọng. Sài Gòn đâu có buồn, sao chúng ta tự làm mình buồn đấy chứ.
Nếu ai từng trải qua những ngày như thế, hãy rộng lòng tha thứ những tổn thương. Cuộc đời sẽ đẹp lắm khi bạn còn có thể bao dung cho nỗi đau của chính mình.
© Võ Thị Hồng Hoa – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết CẦN LẮM MỘT CHỮ DUYÊN. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên
Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?
Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.