Sao ta chẳng đợi nổi mùa hè tuổi 20?
2017-06-23 01:25
Tác giả:
Cậu ấy hay hỏi tôi: "Sao Thương thích mùa hè?”. Tôi chỉ cười nhìn cậu ấy thay câu trả lời.
Có một mùa hè, cậu ấy mang tặng tôi hẳn một cây bằng lăng.
Đã có một mùa hè nào đó, tôi viết những dòng cảm xúc lúc chia tay những năm phổ thông - những năm tháng chất chứa bao kỉ niệm. Sau mùa hè ấy, bạn và tôi chia tay, mỗi đứa một trường, mỗi đứa một phương, để rồi những lời hứa hẹn tuổi học trò cứ vương trong gió, đuổi bắt những tháng ngày cách xa.
Mùa hè ấy, có một cô nhóc cứ đứng mãi ở sân trường chỉ để chụp lại những bức hình về cây bằng lăng đứng một góc trường. Và có một mùa hè, khi ấy, không gian đã khác. Ở nơi này, bằng lăng nở nhiều và rực rỡ lúc chớm hè. Mùa hè ấy, có ai đó coi việc ngắm lằng lăng tím qua những ô cứa kính xe bus là niềm vui duy nhất. Và mùa hè ấy, cũng trong những ngày thi, có người đã xúc động rơi nước mắt khi đọc tin nhắn của một người: “Cậu đang nhìn ra cửa kính nhé, bằng lăng đang nở rộ.”
Và cũng trong mùa hè ấy, tôi đã viết những dòng thơ đầu tiên, những dòng cảm xúc, những truyện ngắn đầu tiên. Và cũng từ mùa hè ấy, có ai đó dạy tôi phải coi trọng bản thân mình, trân trọng những người vẫn luôn bên cạnh tôi nữa.
Rồi mùa hè ấy, mùa hè mà có lẽ sẽ không bao giờ tôi quên được ấy cũng qua, cũng thành kí ức, thời gian cũng phủ mờ tất cả. Cậu ấy lấy vợ, lời hứa vỡ tan, chẳng đợi chờ tuổi 20 qua hết...
Mùa hè nữa lại sang, vẫn với những cơn mưa ảm đạm bất chợt ập tới dội về miền ký ức có cậu, có sắc bằng lăng tím, có tiếng sáo huýt vang và lời hứa hẹn trong sáng và bình dị. Vẫn hè đấy, nhưng mùa hè này khác nhiều lắm.
Sao ta chẳng đợi được hè 20?
Những gì đã qua cũng không còn in đậm trong tim. Bận rộn, bao dự định và những ước mơ cần thực hiện. Ai rồi cũng cần dũng cảm vứt bỏ trang ký ức cũ mèm, sửa soạn ghi lên những kỷ niệm ngày mai tươi sáng. Mùa hè mới lại đến rồi...
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Ngày tôi nghỉ việc hôm đó trời rất đẹp
Tôi đang có một công việc hành chính ổn định, một cuộc sống mà người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng thật bình yên, có gì đâu mà còn phải bứt ra thay đổi. Nhưng từng ngày trôi qua, tôi lại càng nhận ra đó không phải là chính mình. Tôi đã sống vì kỳ vọng của người khác quá lâu rồi.
Ngoài kia, họ yêu nhau vì điều gì?
Ông đẩy xe, khuân vài món đồ nặng Bà lặng lẽ quét sạch góc vỉa hè Năm giờ kém, hai người đã ở đó Đón bình minh, đón Sài Gòn nắng tỏa
Tiếng chim hót vang lừng
Chị Khánh xúc động nhìn con, điều làm chị vui không phải là cái giải nhì kia mà là con gái chị đã lớn lên đã chín chắn rất nhiều trong suy nghĩ và trong những hành xử đời thường. Chị tin con sau này sẽ còn tiến xa nữa, không chỉ là trong học tập hay ca hát, vì chị biết trái tim con chị biết rung động và biết yêu thương.
Những bước chân vội vã
Và cũng từ đó mà tình yêu thủ đô trong tôi cứ mãi lớn dần lên theo năm tháng, đến nỗi có một lúc tôi nhận ra tôi giống như là một người con của đất nước được sinh ra và lớn lên ngay tại thủ đô vậy đó.
Tình yêu của đất
Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.
Phù sa
Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.
Sóng
Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.
Tập lớn
Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.
Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân
Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.