Nhiều năm sau tuổi 20, tôi nhớ lại mình của những ngày xưa cũ
2016-08-09 01:43
Tác giả:
Ngày đó, xa lắm rồi…
Nhiều năm sau tuổi 20, người ta cứ nhắc hoài về tuổi trẻ, cái ngày tháng mà vô tình bỏ rơi đâu đó cho những muộn phiền, lo lắng, để giờ đây người ta ngồi nhớ lại và tiếc nuối.
Nhiều năm sau đó, người ta mới nhận ra, cuộc sống của người trưởng thành đôi khi mệt mỏi. Rồi người ta biết rằng, chẳng có nỗi buồn nào là triền miên, chẳng có niềm vui nào là viên mãn, càng đơn giản càng hạnh phúc, giống như đám mây kia phiêu bồng cùng gió, dẫu biết một ngày gió sẽ không thổi nữa, mây đứng lặng im nhìn. Buồn, nhưng đó là một nỗi buồn thật đẹp. Con người cũng vậy, phải có những khi yếu lòng mới trân trọng những niềm vui dù nhỏ nhoi, phải trải qua sóng gió mới khao khát những thoáng bình yên.
Nhiều năm sau tuổi 20, người ta chẳng cần quá nhiều vật chất, hạnh phúc không phải có nhiều tiền, mà đôi khi là bình yên trong chính tâm hồn mình. Người ta đã không còn cần một tình yêu mãnh liệt như thưở thanh xuân tươi đẹp nữa, cái người ta cần là cảm giác được an toàn trong chính tình yêu ấy, là yêu thương thật lòng, là giản dị, là san sẻ, là hai tiếng “ở lại”, “đừng đi”. Vậy cũng đủ.
Tuổi 20, người ta khao khát được chinh phục, được ghi dấu chân trên những miền đất lạ. Đôi lúc người ta muốn đi thôi, đi mãi chẳng muốn về. Nhưng tuổi 20 có lẻ, người ta thấy mình lười, không phải chiêm nghiệm cuộc sống đủ rồi mà người ta không đi nữa, chỉ là người ta muốn dành thời gian cho những điều quan trọng hơn, có khi chỉ là ngồi một góc quán quen đưa mắt nhìn ra con phố xiêu vẹo, chỉ nhìn thôi cũng đủ hiểu, cái người ta cần nhất ở tuổi này là được bình thản ngồi café ngắm phố, không lo âu. Có thể cuộc sống không còn sôi động như ngày trẻ. Có thể cô đơn nhưng mà không cô độc.
Tuổi 20 có lẻ, người ta thèm cảm giác được vùi đầu vào ngực người yêu, cùng nhau đọc một cuốn sách, cùng nấu ăn, cùng dọn dẹp. Không còn những ngày lê la quán xá, không yêu cuồng nhiệt nữa, chỉ cần mỗi sáng tỉnh dậy thấy người kia đang ngủ ngon giấc, cười một cái thật hiền, hôn nhẹ lên mái tóc, ra khỏi giường pha cho mình một cốc café và ngồi yên lặng nhìn người đó. Hạnh phúc đến thật nhẹ nhàng, người ta cần chỉ có vậy.
Nhiều năm sau tuổi 20, người ta nhận ra nỗi đau chẳng có gì là ghê gớm, nó giống như một cú hích giúp chúng ta trưởng thành hơn, dù là đau vì điều gì đi nữa.
Khi người ta lớn hơn một chút, người ta cũng bớt tin vào những điều phù phiếm, dẫu rằng nghe rất ngọt, rất hay. Không có điều gì là mãi mãi, tình yêu, hạnh phúc, thất bại, đắng cay. Ai trong đời cũng trải qua những thăng trầm, hỉ, nộ, ái, ố trước khi người ta tìm được điều mà họ cần hướng tới. Thực ra, trưởng thành đi liền với mất mát, hy sinh, thậm chí đánh đổi, nhưng thứ mà người ta nhận được là chuỗi những trải nghiệm, lớn dần hơn từ trong suy nghĩ, cách nhìn bản thân, nhìn người và nhìn đời phía trước kia. Trưởng thành sau tuổi 20, là vui có, buồn có, đau thương mất mát có, những dấu ấn dù sâu đậm hay nhạt nhòa cũng là minh chứng cho khoảng thời gian chúng ta gồng mình, chúng ta hy sinh, cả tuổi trẻ, cả ước mơ, để đổi lại chúng ta được gì nếu không phải là 3 chữ “Trưởng thành hơn”
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Mọi chuyện hãy cứ để tùy duyên
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tương tư
Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời
Lời má dạy trên mảnh đất Miền Tây chất phác
Ở vùng quê này, người ta sống với nhau bằng cái tình, cái nghĩa. Họ có thể không giàu có về vật chất, nhưng lòng họ luôn đầy ắp sự chân thành và nghĩa tình. Má dạy con rằng, dù sau này có đi xa, có thành đạt, con vẫn phải giữ lấy tấm lòng chân chất đó.
Hồi tưởng về tuổi thơ tôi
Đôi khi tôi tự hỏi bản thân sao giờ lại bỏ mặc người bạn thiên nhiên gắn bó thân thiết thuở nhỏ của mình, từ những cơn mưa rào rạt rơi lộp bộp trên mái tôn làm mát dịu bầu không khí tới những tán lá râm mát đã che chở tôi khỏi cái nắng tháng 6 oi ả.
Tình yêu giữa hai người giống như mảnh ghép
Tình yêu giữa hai người giống như mảnh ghép, để ghép được thì cả hai mảnh đó phải hợp nhau chứ không phải giống nhau. Và muốn tìm được cái hợp nhau thì rất khó, muốn ghép lại được với nhau thì cần phải có thời gian.
Ba ơi ba đâu rồi?
Ba mẹ của anh chị tin anh chị đấy, rất mực vững chãi nữa đấy nhưng thời hạn để thực hiện lời hứa của anh chị là bao lâu vậy? Là một năm? Là năm năm? Hay cả cuộc đời để tranh giành những thứ của cải vật chất phù hoa kia...
Hối tiếc
Giọt lệ rơi trên má, ướt nhòe gương mặt, Nỗi niềm hối tiếc, đắng cay chẳng vơi. Thời gian trôi qua, như giấc mộng xa vời, Để lại bao tiếc nuối, trong lòng bồi hồi.
Lối ra trong sương mù
Những buổi sáng bên bờ biển, nơi tôi có thể chạy nhảy và vui đùa cùng những đứa bạn nhỏ trong xóm, là những lúc tôi cảm thấy như được sống trong một thế giới khác, một thế giới không bị ảnh hưởng bởi những cơn bão tố trong gia đình.
Ngày yên…
Mặc cho gió thổi bay làn tóc rối, chúng thủ thỉ thù thì với nhau đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nói cho nhau nghe những điều sâu kín. Người ta nói tuổi học trò là tuổi mộng tuổi mơ đâu có sai tí tẹo nào.
Thay đổi - sự thú vị của thanh xuân
Sự thay đổi vốn dĩ luôn diễn ra trong từng phút, từng giây của cuộc đời mỗi người. Nhưng có lẽ nó chỉ thú vị và đáng yêu nhất ở năm tháng thanh xuân.
Con nợ ba
Bởi lẽ, ba muốn được nhìn thấy mẹ và con lần cuối. Con cũng không hiểu sao lúc đó con chẳng thể suy nghĩ và làm gì. Mọi thứ đến với con quá đột ngột.