Phát thanh xúc cảm của bạn !

Xin lỗi vì đã để thanh xuân trở vào xa xăm

2018-10-17 01:29

Tác giả:


blogradio.vn - Không ai định nghĩa được trọn vẹn, nhưng với tôi thanh xuân là những gì chúng tôi đã vứt bỏ để chúng trở thành quá khứ. Đôi lúc nhớ lại, tôi không thấy tiếc nuối chỉ thấy bản thân thật có lỗi, với chính bản thân, với cả tình yêu tôi đã có và với cả thanh xuân tôi đã từng.

***

Hoa đã tàn, dòng người cũng đã vãn....

Một kết thúc nhẹ nhàng phải không?

Tạm biệt... Một đóa hoa, một câu chúc và lần cuối nhìn thẳng vào nhau. Lần cuối ta tiễn nhau vào quá khứ, gạt nhau ra khỏi cuộc đời, biến nhau thành mảnh ký ức nhạt nhòa. Những gì ta đã có, tôi xin cất giữ vào trong những bí mật của thời gian, tránh để nó bị vùi lấp. Tôi sẽ giữ cho mình, những nỗi niềm phẳng lặng.

Ở nơi nào đó, hãy sống thật hạnh phúc, hãy thành công. Hãy luôn tươi cười như tôi vẫn hay thấy. Và có lẽ cứ quên tôi đi, như một người dưng lặng lẽ bước qua đường.

Hai ta, hai phương trời, hai mảnh ghép khập khiễng. Vậy thôi hãy cứ để mọi thứ ngủ yên, trả lại sự bình yên của nhau. Màu thời gian là màu phai cũ, màu ký ức là mảnh lá xác xơ. Màu hoài niệm là buổi chiều nắng tàn.

Rồi quá khứ cũng phai mòn đi phải không? Nhưng nếu được lựa chọn lại lần nữa, tôi, cậu vẫn sẽ lựa chọn như vậy phải không?

Yêu thương vốn thật đơn giản lại thương khi say đắm ánh mắt nụ cười ai đó. Hạnh phúc là khi nhìn thấy một ai đó mỉm cười. Còn nỗi đau là sự lặng im vô thường.

Mai này, giữa dòng người tấp nập ngoài kia, ta còn có thể gặp lại nhau. Khi đó cậu sẽ nói với tôi vài điều, chúng ta sẽ có vài lời hỏi thăm. Hay chỉ lặng im bước qua như hôm nay ta đã làm. 7 tỷ người trong vô định hình, với không gian rộng lớn. Một khoảng trời cậu giữ lấy. Tôi cũng chọn cho mình một khoảng sầu mênh mông. Để hai chúng ta mãi là những mảnh ghép xa vời của cuộc đời nhau.

Gửi người con trai mang tên sự cuồng phong của gió.”

Đó là những dòng tâm sự cuối cùng tôi gửi cho người ấy, người đã cùng tôi đi qua những ngày thanh xuân vội vã, người đã cùng tôi lớn lên trong quãng đời học trò. Những dòng tâm sự viết ra trong ngày dằn vặt bản thân để đưa ra câu trả lời: Dừng lại hay bước tiếp điều trái ngang?


Chúng tôi, tìm thấy nhau trong những ngày lưu lạc giữa chênh vênh tuổi 17. Ngày đó, khi còn là cậu bé, tôi không bao giờ nghĩ rằng tình yêu của tôi, thanh xuân của tôi lại giành riêng cho một người con trai. Và người ấy cũng chẳng thể nghĩ rằng, sau tất cả những ngày tìm kiếm, cảm xúc lại đến từ một người cùng giới. Hai chúng tôi bất chợt tìm thấy nhau giữa những lời xầm xì của thiên hạ, trước những cấm cản của gia đình đặt ra. Suốt quãng thời gian bên nhau chúng tôi đã cố gắng dấu thế giới, trốn bỏ cuộc sống bình thường. Lén lút yêu thương, cái nắm tay vội vã, nụ hôn vội vàng.

Trong suốt quãng thời gian 5 năm qua, chúng tôi đã cùng nhau vượt qua, cùng nhau lớn lên, cùng nhau che chở. Ngỡ tưởng rằng chúng tôi sẽ không bao giờ thay đổi, với tình yêu ấy, chúng tôi có thể vượt qua, và nắm giữ hạnh phúc. Chúng tôi sẽ trở thành những con người mà chúng tôi ước vọng, sẽ tìm thấy hạnh phúc như mong chờ. Nhưng ai biết được, rừng thông cũng có ngày lặng gió, và cuộc đời chúng ta cũng có lúc đổi thay bất ngờ. Một vài lối rẽ ta không thể ngờ, và như bao người trẻ khác, sau này ta lại trở thành chính con người mà trước đây ta thẳng thừng tuyên bố: “Tôi sẽ không bao giờ như vậy”.

Thế đấy, suốt 5 năm, chúng tôi bên nhau, giành cho nhau tất cả, cả những ngọt ngào, lẫn bon chen và nóng vội tuổi 17, gửi cho nhau những niềm tin hoài vọng tuổi 20 và để rồi chúng tôi chông chênh trong ngưỡng tuổi 22. Vừa tốt nghiệp đại học, cũng như bao người khác, chúng tôi bắt đầu tự lập cho cuộc sống, cho mưu sinh và cho tương lai. Cũng chính từ đây, những vấp ngã, nhưng khó khăn, những thử thách càng lớn dần. Khi xin được việc làm, chúng tôi cứ ngỡ đã vượt qua hơn nửa chặng đường cần bước tới. Nhưng không, chúng tôi đã không nghĩ tới, con đường chúng tôi lựa chọn năm 17 tuổi không hề đơn giản đến thế.

Suốt 5 năm chúng tôi yêu nhau trong lặng thinh, cái năm tay không đủ để tuyên bố với ngoài kia rằng: “Chúng tôi yêu nhau”. Mặc dù cả hai đều biết, tình yêu đó lớn lao nhường nào. Vậy cái lớn lao kia có đủ cho một lần mạnh mẽ nói với ít nhất là gia đình mình: “Chúng con yêu nhau”. Người ấy là con một. Bố mẹ đang trông chờ đứa con dâu thảo hiền, đứa cháu bụ bẫm chứ không phải một chàng rể mong manh.

Rồi cái gì đến cũng phải đến, từ tia hi vọng của gia đình bỗng lớn dần trở thành rào cản giữa. Bắt đầu có những cãi vã, bàn tay không còn muốn đan chặt. Không phải vì hết yêu, mà vì sự sai trái trong tình yêu mà xã hội đặt ra. Người ấy không đủ dũng khí để nắm tay tôi lần nữa, và kể cả tôi cũng không đủ mạnh mẽ để níu tay cậu ta thêm lần nữa. Cứ thế chúng tôi xa.


Chúng tôi phải lựa chọn lại con đường năm xưa, vứt bỏ thanh xuân ngày ấy để tiến đến cái tuổi trưởng thành khắc nghiệt. Có lẽ sẽ rất đúng với câu nói: “Trưởng thành không đo bằng thời gian mà đo bằng tổn thương mà người đó trải qua”. Đành lòng hoài phí suốt 5 năm để bắt đầu lại, chúng tôi vứt bỏ định nghĩa hạnh phúc của cả hai, và đón lấy khái niệm trưởng thành mà người lớn đưa ra.

Đến hôm nay khi vô tình gặp lại cậu, chúng ta lướt qua nhau, chẳng một lời hỏi thăm. Tôi mới hiểu thì ra cách xa là thế mà sự im lặng đáng sợ. Con người trưởng thành là vậy ư? Thanh xuân là gì, là những ngày mới lớn, hay những ngày mới yêu, hay là những hạnh phúc, đau khổ? Không ai định nghĩa được trọn vẹn, nhưng với tôi thanh xuân là những gì chúng tôi đã vứt bỏ để chúng trở thành quá khứ. Đôi lúc nhớ lại, tôi không thấy tiếc nuối chỉ thấy bản thân thật có lỗi, với chính bản thân, với cả tình yêu tôi đã có và với cả thanh xuân tôi đã từng.

Xin lỗi vì tôi đã không đủ mạnh mẽ, xin lỗi vì đã để thanh xuân trở vào xa xăm!

© Pete Nguyễn – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết Nợ thanh xuân một lời xin lỗi. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ôm trọn một vòng tay

Ôm trọn một vòng tay

Chị cứ ngồi vậy mà ôm con trong lòng, chị nâng niu bàn tay đôi chân con, thăng bé đã mười mấy tuổi và con đã cao lớn hơn so với chị nghĩ. Vậy là cuối cùng ông trời cũng nghe được tiếng chị gọi ngày đêm, ông trời cũng thấu hiểu được nỗi lòng chị mòn mỏi chờ mong con.

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Cậu biết không, tớ đã đứng trước gương hàng trăm lần, rồi tự tưởng tượng trước mặt tớ là cậu. Và tớ sẽ nói hết cho cậu biết rằng tớ đã thích cậu nhiều như thế nào. Nhưng khi thực sự bắt gặp ánh mắt cậu, bao lời văn mà tớ đã chuẩn bị như bốc hơi mất chẳng còn lại gì

Tiếng lòng anh

Tiếng lòng anh

Thơ hát nhỏ nhỏ trong miệng, cô nghe như những âm điệu thiết tha nhất từ chính trái tim anh đang truyền từng nhịp từng nốt qua tim cô.

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Những cuốn sách này ít nhiều làm thay đổi bản thân người nghệ sĩ, giúp họ xoa dịu nỗi đau và là niềm cảm hứng để họ tạo nên những kiệt tác.

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Để chờ đón những ngày nghỉ lễ thật tuyệt vời, hãy xem dự báo cuộc sống của 4 con giáp này có gì thay đổi bất ngờ.

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Bình tĩnh! Chậm lại thật sâu rồi bản thân sẽ tự phát hiện ra những giá trị cốt lõi, những tài năng và điểm mạnh của mình để vun trồng, bồi đắp và tu dưỡng. Chính những giá trị ấy sẽ đưa chúng ta vào một chu kỳ tuần hoàn mới của cuộc sống

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Về nhà cô đúng thực là một nàng công chúa, không nhà cao xe sang hay khoác lên người bộ váy lấp lánh. Nơi đây chỉ là một vùng quê với con đường nhỏ rợp hàng cây xanh, căn nhà cây được ba cô giữ gìn từ thời ông nội tới giờ. Nhưng nơi đây có những không khí yên bình và những người quý giá nhất đối với cô.

Tình ban đầu

Tình ban đầu

Nụ cười trong như ánh nắng ban mai Cho hồn em thơ thẩn buổi bình minh

back to top