Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tôi hoàn hảo, nhưng tôi tự ti

2024-05-15 15:15

Tác giả: Aicii


blogradio.vn - Làm sao để tôi thừa nhận rằng tôi không còn ưu tú như ngày xưa nữa? Cảm giác bất lực tràn ngập vào khoan ngực tôi, bóng tối vây lấy tôi hằng đêm đến mức việc hít thở thôi cũng khó khăn đến lạ.

***

Bạn hiểu gì về nỗi tự ti? Tôi trước nhé, đối với tôi, nỗi tự ti đáng sợ đến nỗi nó có thể giết chết một linh hồn.

Hoàn hảo là tính từ tôi nhận được nhiều nhất kể từ lúc được sinh ra đến hiện tại. Và bản thân tôi cũng theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo. Nhưng cũng chính vì những điều này, cái tôi của tôi cao hơn bất kì ai trong số bạn bè.

Tôi sinh ra vào một mùa đông năm 2001, ra đời trong sự hân hoan và chào đón của tất cả mọi người trong dòng họ ở thời điểm đó. Tôi là đứa bé của hạnh phúc, tất cả mọi người đều nói như thế trong thời điểm đó.

Không phụ sự kì vọng của bất kì ai, tôi tỏ ra nổi trội ngay từ khi còn rất bé. Tôi vẽ đẹp, hoạt bát và thông minh hơn những đứa trẻ đồng trang lứa. Tôi biết sáng tác truyện khi mới tròn 8 tuổi, biết vẽ truyện tranh khi mới lên lớp 3. Trong mắt gia đình, bạn bè, tôi chính là đứa trẻ xuất chúng. “Bé nó thông minh lắm anh/chị ạ, có khi sau này phải làm bác sĩ kĩ sư gì ấy chứ”. Những lợi khen ngợi từ thầy cô ngày đó cũng vô tình gây nên những gánh nặng tựa nghìn cân cho tôi của tháng ngày trưởng thành.

Những năm tháng học tiểu học tôi được cho là đứa trẻ có triển vọng nhất, đep gái trắng trẻo lại biết hát, biết nhảy, học lỏm đánh trống nghi thức nhưng lại đánh hay hơn cả thành viên chính thức. Gần như là không ai không yêu thích một đứa trẻ như thế cả.

Tiếp nối điều đó, cấp 2 tôi tiếp tục tỏ ra là một học sinh ưu tú. Tôi giỏi giang nhưng ngông cuồng và tự cao. Tôi tham gia mọi cuộc thi thời điểm đó và giật lấy nhiều giải thưởng cao quý. Tôi đạt giải 3 học sinh giỏi văn cấp huyện nhờ biệt tài viết văn được tôi luyện từ bé, sau đó xuất sắc đạt con số 42,75d trong kì thi tuyển sinh lớp 10.

Nhưng như tôi đã nói, tôi ngông cuồng, thay vì chọn học cấp 3 ở truờng chuyên Văn theo kế hoạch của mẹ, tôi chọn học lớp chọn ở một trường THPT bình thường vì không muốn xa bạn xa bè. Nhưng đó lại là bắt đầu cho chuỗi ngày u tối của chính tôi.

Tôi thua xa bạn bè, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi cảm thấy cái tôi của mình bị giẫm đạp ê chề đến thế. Những con điểm dưới trung bình xấu xí cùng những lần bị mắng ê chề trước lớp đối với người khác sẽ là bình thường, nhưng với một đứa trẻ lớn lên trong vinh quang như tôi lại là sự sỉ nhục cao độ. Tôi stress và sụt cân mất kiểm soát.

Sự thất bại của tôi tháng ngày đó lớn đến nỗi, những sự hoài nghi dần dần xuất hiện và dày lên theo thời gian. Mọi người bắt đầu cho rằng sự xuất sắc của tôi ngày xưa không phải có được nhờ thực lực. Họ đổ lỗi cho mẹ tôi, rằng vì mẹ là giáo viên nên người ta cho tôi sĩ diện ảo. Sự chì chiết đó nặng tới nỗi, suốt một thời gian rất dài, tôi cho nó là sự thật.

Sau khi dùng mọi sức lực vẫy vùng để đạt được thành tích học sinh giỏi, tôi vẫn lựa chọn rời khỏi lớp chọn và trở thành một học sinh bình thường. Nhưng tôi vẫn trượt mất thành tích học sinh giỏi năm đó vì môn sinh học. Đây như một cú sốc tát thẳng vào thể diện của tôi và gia đình.

Cuộc đời tôi cũng khác đi từ ngày đó, câu tôi thường được nghe nhiều nhất những năm tháng lớp 12 chính là “hãy nói cho ba mày biết rằng mày không giỏi như ông ấy nghĩ đi”. Làm sao nói được? Làm sao để tôi thừa nhận rằng tôi không còn ưu tú như ngày xưa nữa? Cảm giác bất lực tràn ngập vào khoan ngực tôi, bóng tối vây lấy tôi hằng đêm đến mức việc hít thở thôi cũng khó khăn đến lạ.

Rồi sau chuỗi ngày tiếp xúc với những người quá giỏi cùng những lời "sang tai" như trên, tôi lạc lối trên con đường mòn dài đằng đẵng mang tên "tự ti". Tôi luôn cảm thấy bản thân mình làm gì cũng ngớ ngẩn, ngốc ngếch và chẳng bằng ai, tôi chẳng có cái gì nổi trội hay đáng tự hào. Dẫu cho lúc đó, tôi đang là học sinh hạng nhất lớp và có cuộc sống hạnh phúc hơn biết bao người khác.

Tình trạng đó cũng tiếp diễn ngay cả khi tôi lên Đại học. Tôi bị ám ảnh với việc phải trở nên hoàn hảo. Tôi học đàn, học nhảy, học vẽ, nhưng mọi thứ đối với tôi chẳng đủ. Tôi luôn thấy bản thân mình thua thiệt bạn bè xung quanh và bị nhút nhát đi. Tôi không dám đứng trước đám đông thuyết trình dù đó là kĩ năng tôi tốt nhất ngày còn học cấp 2 cấp 3. Tôi luôn sợ sự cười chê của tất cả mọi người.

Bạn có biết cảm giác không phục không? Rõ ràng bạn biết bạn có tài, bạn biết nhiều thứ, nhưng chính bản thân bạn lại phủ nhận nó, để rồi tất cả những người xung quanh cũng chối bỏ nó như thế.

Rồi bỗng một ngày, tôi nhận được một lời khen, rằng tôi là chuẩn mực của người đó. Tôi trong lời miêu tả của người đó rất đẹp, rất đỗi hoàn hảo và ưu tú. Cũng ngày đó, tôi biết rằng, hóa ra chẳng có ai là cười chê mình cả. Giống như khi mình thấy một người yếu kém, mình có cười người ta đâu. Rõ ràng mình biết rất nhiều thứ, vậy vì sao mình cứ mãi sợ sệt. Con người ai mà chẳng có khuyết điểm, việc chấp nhận khuyết điểm của bản thân cũng đơn giản như việc chấp nhận yêu một người vậy. Bạn có thể yêu người khác, vậy sao không thử yêu bản thân mình.

Có người học giỏi nhưng lại yếu kĩ năng mềm, cũng có người quá là xinh đẹp nhưng lại có đôi chân vòng kiềng. Cũng có những người có vẻ ngoài hoàn hảo nhưng trong tâm hồn họ là những vũng nước lầy sâu ngoắm. Ai ai trên đời cũng có khuyết điểm không vẻ ngoài thì tâm hồn. Làm gì có ai hoàn hảo đâu. Tại sao chúng ta không học cách khoan dung cho khuyết điểm của chính mình lẫn người khác để đổi lại sự tôn trọng lẫn nhau? Thật ra, mọi thứ chưa từng quá khó, chỉ có tôi chưa học được cách nghĩ thoáng hơn thôi.

Tôi của hiện tại trở nên tốt hơn nhiều, tôi khiêm tốn hơn, biết thế nào là học tập có ích. Tôi cũng học được cách thể hiện điểm tốt của bản thân đúng cách, tự tin truyền cảm hứng về nhưng bất lực và nỗi đau mà mình nếm trải, để dạy mọi người cách chữa lành và tự vượt qua.

Việc ngày xưa tôi sống trong hào quang, là vì tôi chưa được gặp những người tài giỏi hơn. Họ xuất hiện để dạy cho tôi những điều tôi chưa biết, chứ không phải để khiến tôi tự ti hèn mọn hơn. Khi bạn bỏ được cái tôi của bản thân xuống, bạn sẽ tự động trở nên hoàn hảo và tự tin hơn rất nhiều. Mong rằng đây sẽ là bài học hữu ích cho những ai cảm thấy mông lung chán chường.

Gửi các bạn một câu nói rất hay mà tôi vô tình nhìn thấy được trên Threads:

"Không hoàn hảo thì có sao đâu

 Vì vạn vật đều có vết nứt, đó là nơi ánh sáng sẽ chiếu vào."

© Aicii - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Từ Nay Hãy Sống Tốt Nhé | Radio Chữa Lành

Aicii

Hãy yêu bản thân trước khi đòi hỏi thế giới yêu lấy mình

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

back to top