Tôi có nỗi buồn chẳng thể gọi thành tên
2017-06-04 01:30
Tác giả: Peaceful Giọng đọc: Tuấn Anh
blogradio.vn - Người yêu cũ có người yêu mới – cảm giác này thật khó chấp nhận, đặc biệt là khi một người vẫn còn yêu. Cảm giác đó miên man, day dứt, nghẹn ngào, một nỗi buồn khó gọi thành tên. Sau chia tay, ta vẫn mong người ấy hạnh phúc, nhưng khi họ hạnh phúc rồi tại sao ta lại đau lòng đến vậy?
- Anh ơi, mình ngồi chỗ này nhé, em muốn ngắm đường phố ạ.
Đang say sưa với đống dữ liệu cần xử lý, tôi giật mình bởi tiếng nói của của cô gái đang tay trong tay với một chàng trai tiến về phía bàn gần chỗ tôi.
Tôi là một kẻ có một sự tập trung cao độ khi làm việc, nhưng nghe giọng nói điệu điệu, nhõng nhẽo, thân quen bất giác tôi rời mắt khỏi màn hình máy tính, đánh cái nhìn tò mò sang bàn bên.
Cô gái nở nụ cười thật xinh, ánh mắt lấp lánh đầy âu yếm với chàng trai. Chẳng hiểu sao tôi bối rối dừng sự lén lút của mình và bị mất bình tĩnh trong vòng 5 giây, tự nhiên có cảm giác hồi hộp đến run rẩy. Cô gái ấy sao lại giống em của tôi đến thế.
Dường như cô đã đánh cắp ánh mắt, nụ cười, giọng nói, cử chỉ và cái sở thích ngồi gần cửa để ngắm đường phố của em tôi. Hay tạo hoá vừa copy ra một bản sao hoàn hảo đến vậy? Chỉ khác là em tôi cao hơn cô gái một chút và em tôi thường để tóc quá ngang vai chứ không để ngắn. Ôi, làm sao để tôi có thể qua bàn bên để đòi lại những gì thuộc về em của tôi? Tôi tự thấy mình thật ngớ ngẩn với suy nghĩ vừa lướt qua.
Thơ thẩn, tôi quay ra ngắm phố phường qua tấm kính lớn bên cạnh. Từ trên tầng 7 với độ cao vừa đủ để thu vào tầm mắt một góc của chốn phồn hoa đô thị, ồn ào, tấp nập. Hà Nội đang trong màn dạo đầu của bản nhạc sôi nổi mùa hè khi tháng tư vừa gõ cửa. Tháng tư gọi nắng về để hong khô những ngày tháng ba ướt đẫm sau chuỗi mưa phùn dài lê thê. Tháng tư như đặt một dấu chấm nặng nề cho những này xuân căng đầy mà thay bằng cái nắng bắt đầu hanh hao, gió cũng lạnh lùng mà khô khan đến ngán ngẩm. Tôi thấy hờn dỗi tháng tư bởi nó đã mang em xa tôi mà quên dẫn lối để em trở về.
Tôi vẫn trong cảm giác đờ đẫn, không thể ngăn được những kỉ niệm cũ cứ cuồn cuộn đổ về miền ký ức như cuốn phim không lời quay ngược. Em đã bỏ lại tôi trong miền ký hoang hoải của những ngày tháng tư vừa chớm. Tất cả đang dày vò tâm trí tôi, mọi suy nghĩ về em lại trở về một cách vô thức mà không thể chặn được bước chân em đang quẩn quanh.
Chẳng thế đong đếm được thời gian xa cách giữa em và tôi. Tôi vẫn lặn ngụp trong những bộn bề mà em để lại, còn bao bình minh tôi ngỡ ngàng nhận ra mình vừa xa, và vẫn còn những hoàng hôn héo hắt tôi tự ôm lấy nỗi buồn nặng trĩu mang ra để sưởi ấm.
Em lặng lẽ bước đi, để lại tôi với nỗi buồn và bước chân chếnh choáng dưới ánh đèn vàng mờ nơi góc phố im lìm khi màn đêm buông xuống. Lúc đó tôi như bị ném vào khoảnh không vô tận mà chẳng tìm được lối ra, chỉ biết lấy nước mắt để ép cho bao nỗi tức tưởi kia vỡ òa. Tự hỏi: “Khi nào đàn ông khóc?” Đó là lúc họ biết sắp mất đi thứ gì đó. Và đó là giây phút tôi biết rằng, tôi mất em, mất em mãi mãi...
Tôi đã dành cho em hơn một phần ba quãng thời gian sống trên đời, đó là khoảnh khắc đẹp nhất mà tôi từng có. Em và tôi đã đi qua những mùa đông ấm áp, mùa thu dịu ngọt, đi qua những cái nắng bỏng rát của ngày hè, và qua màn mưa phùn giăng giăng của bao góc phố. Tôi dắt em qua thời áo trắng trong veo, hồn nhiên như cơn mưa mát lành đầu hè, dắt em qua 4 năm của thời sinh viên sôi nổi, nhiệt huyết, nhưng em sẽ không đi cùng tôi suốt quãng đời này. Em đã buông tay khi chuẩn bị tiến tới cánh cửa của hạnh phúc.
Người ta vẫn bảo: “Chàng trai bên cạnh bạn lúc 17 tuổi sẽ không thể đi cùng bạn suốt cuộc đời”, nếu tôi không bước cạnh em lúc 17 thì liệu em có sánh đôi cùng tôi suốt cuộc đời này không? Mà cũng chẳng có gì đảm bảo để chữ “ngờ” ấy không xảy ra.
Tôi đã từng trách em, hận em vô cùng, và nghĩ sẽ không bao giờ tha thứ cho sự ích kỷ khi em rời xa tôi. Tôi cũng đau đớn, dặn vặt bản thân rằng có lúc chưa đủ tốt với em, đủ tinh tế để hiểu em, tôi đã để em buồn. Nhưng ở trong khoảng trống đủ lâu để tôi bình tĩnh nhận ra và chấp nhận sự thật đó. Có thể em yêu tôi xong rồi, giờ em phải đi, đi tìm một người sinh ra để dành cả cuộc đời còn lại cho em. Và tất nhiên đó sẽ không phải tôi.
Em thì đã bắt đầu với một mối quan hệ mới, còn tôi thì chưa thể tìm lại chính mình trong quãng thời gian dài chơi vơi với những cơn chán chường. Tôi nghĩ mình chẳng thể bắt đầu với một mối quan hệ mới được nữa, phần lớn vì lười, sợ những thứ đã xảy ra có thể lặp lại, và một điều ngu ngốc nhất tôi từng nghĩ đó là muốn dành trọn trái tim, tình cảm này cho em thêm một lần nữa. Nhưng không sao, bởi cả tuổi trẻ của tôi đã điên cuồng, say đắm vì em mất rồi. Tôi đã nói với em là tôi sẽ yêu em đến hết cuộc đời này, tôi muốn giữ lời hứa nhưng em đã biến tôi thành một kẻ thất hứa.
Nhớ lại trước ngày sinh nhật em, tôi cẩn thận chọn món quà nghĩ rằng em sẽ thích. Dù chia tay nhưng tôi vẫn muốn làm theo những gì con tim mách bảo. Lướt facebook thấy em chụp bức ảnh hai cốc Capuchino cùng một dòng cảm xúc hạnh phúc và gửi lời cảm ơn tới một ai đấy. Tôi cười cay đắng, muốn đập mạnh vào đầu để cái đau có thể kéo tôi ra khỏi cơn mộng mị này. Giật mình nhìn lại tôi mới nhận ra, em đã thuộc về người khác - người mà khiến nụ cười em rạng ngời dưới nắng chiều bàng bạc, người đang làm trái tim của em nhảy múa, khiến em hạnh phúc, và khiến một kẻ si tình như tôi phát điên.
Ta sẽ mất 1 giây để chú ý, 1 phút để nhìn, 1 giờ để nhớ, 1 ngày để yêu và 1 đời để quên một ai đó, và “ai đó” với tôi chính là em…
1 năm là quá dài để để tôi lê bước chân nặng nề khi không có em kề cạnh, nhưng cùng khoảng thời gian đó sẽ là quá ngắn để tôi có thể giấu em thật sâu nơi trái tim còn ngổn ngang những vết xước. Thời gian không phải là tất cả, nhưng 9 năm đó là minh chứng cho sự cố gắng, nỗ lực trên một chặng đường dài giữa hai con người xa lạ. Khi họ đủ thấu hiểu, đủ yêu thương để có thể nhìn về cùng một hướng, nhưng tất cả đã kết thúc chóng vánh như hạt sương mai chưa kịp khoe sắc đã vội tan nhanh khi mặt trời tỉnh giấc.
Tôi có chút chênh vênh khi chuẩn bị bước qua cái tuổi 25 và chia tay mối tình đầu, vậy phải bao lâu tôi mới có thể bắt đầu thêm một lần nữa đây em? Giá như em và tôi không tự tô vẽ ra viễn cảnh tương lai tuyệt đẹp ấy, giá như em và tôi mãi chỉ là hai người bạn thuở nào thì giờ đây mọi thứ với tôi nhẹ nhàng biết mấy. Em à, nếu đã tìm được tình yêu của đời mình thì bằng mọi giá hãy giữ thật chặt nhé, bởi cuộc đời ngắn lắm mà hạnh phúc thì mong manh.
Lại một ngày cuối tuần thu mình giữa cuộc sống vồn vã, tôi làm bạn với tách espresso, vẫn cái vị chua loét, mà cũng chính cái vị khó chịu ấy đã thấu được lòng tôi. Nhấp thêm một ngụm lên miệng, vị chua bắt đầu dịu đi, tan dần mà thay vào đó là vị ngọt nơi đầu lưỡi và bắt đầu lan nhanh trong miệng rồi xuống tới cuống họng. Tôi chợt mỉm cười với miền ký ức miên man trong đầu, và dường như nó giống vị của tách espresso kia, nỗi nhớ về em giờ đây không còn chua xót nữa mà đang ngọt dần rơi nhè nhẹ vào tim tôi.
Chiều vắng lặng với bản nhạc không lời réo rắt như gieo vào lòng người những nhớ thương khắc khoải. Tôi đang giữ một nỗi buồn chẳng thể gọi thành tên, nhưng nỗi buồn ấy thật đẹp, trong veo như ánh mắt lấp lánh của cô gái bàn bên và như mắt em của tôi.
© Peaceful – blogradio.vn
Giọng đọc: Tuấn Anh
Biên tập và sản xuất: Hằng Nga
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.