Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thương lắm đôi bàn chân của mẹ

2018-08-24 08:54

Tác giả: Giọng đọc: Hà Diễm

blogradio.vn - Mẹ luôn dạy dỗ rằng trong cuộc đời này, phải biết đứng lên bằng chính đôi chân của mình, dù có vấp ngã cũng phái đứng dậy đi tiếp. Có đôi khi trong giấc mơ, tôi vẫn mơ về đôi chân lấm lem bùn đất của mẹ, để tự dặn lòng phải cố gắng nhiều hơn nữa cho mẹ vui lòng.

***

Đôi bàn chân nứt nẻ, khô sạm ấy đã đi qua bao nẻo đường...

Còn đôi bàn tay gân guốc đã ươm mầm nên những vườn rau xanh biếc, tốt tươi và nuôi lớn chúng tôi nên người....

Với tôi, đôi bàn chân mẹ luôn có sức ám ảnh khôn nguôi. Từ bao giờ, tôi đã yêu đôi bàn chân của mẹ, đôi bàn chân đi qua bao mùa gió Lào cát nóng, vất vả vì mưu sinh.

Ai cũng có một quê hương để nhớ, có một người mẹ để thương và kính trọng. Trong ký ức của mỗi người, mẹ lúc nào cũng gắn với đức hi sinh cao cả. Mẹ gánh cả cuộc đời của những đứa con, gánh cả bao nỗi khổ trên đôi vai gầy nhỏ bé.

Trong văn hóa người Việt, nếu đôi bàn tay thường được coi là tượng trưng cho khả năng lao động, sức lực và những ước mơ thì đôi chân hướng con người ta nghĩ đến sự di chuyển, vượt lên mọi thử thách chông gai của cuộc đời. Và đôi chân của những người mẹ cũng thế. Mẹ gánh nặng đường xa với mớ rau, mớ củi để kiếm tiền nuôi chúng tôi ăn học. Ước mơ mẹ là con cái đều nên người, có công việc ổn định, đóng góp sức mình cho xã hội. Và theo độ dày của làn da rám nắng, của những vết nứt nẻ trên chân người mà chúng tôi đã lớn lên dệt nên mơ ước lớn nhất của cuộc đời mẹ. Còn mẹ thì mỗi ngày lại già đi, và những cơn đau chân lại nhiều hơn trước.

blog radio,  Thương lắm đôi bàn chân của mẹ

Dẫu biết cuộc sống là một dòng chảy không ngừng, với những lo toan cùng bao sự vất vả. Nhưng mẹ tôi chưa bao giờ than phiền hay mệt mỏi. Bởi cuộc đời mẹ là những nỗi khó nhọc nhưng gắn liền với đức hi sinh. Đôi bàn tay chai sần, đôi chân mòn mỏi mẹ lặng lẽ vượt qua bao khó khăn cùng năm tháng.

Lúc chúng tôi còn nhỏ, trước khi đi ngủ, mẹ thường dùng tay để nắn, bóp từng đôi bàn chân bé xíu, mẹ mong chân các con lớn lên sẽ đẹp hơn chân mẹ. Bởi theo quan niệm của người xưa, nếu chân, tay đẹp thì tướng mệnh sẽ tốt. Chỉ qua việc đơn giản là nắn chân con, mẹ mong chúng tôi đều có cuộc đời sung sướng và tốt đẹp hơn mẹ. Còn bàn chân mẹ thì triền miên những cơn đau nhức khi gió mùa về. Lúc nào mẹ cũng lo nghĩ cho chúng tôi dù chỉ là những điều nhỏ nhất.

Có những lần đi học trên phố xa, ghé vào cửa hàng mua một đôi giày thật xinh để đến lớp. Chợt nghĩ đến đôi bàn chân tần tảo của mẹ ở quê nhà, mà lòng thấy rưng rưng muốn khóc. Cả đời mẹ giản dị với những cái áo bạc màu, với chiếc đòn gánh trên vai, cùng với mùi mồ hôi quen thuộc. Mẹ chưa bao giờ nghĩ cho riêng mình, dù là mua một đôi dép hay đôi giày đẹp đẽ để mang.

Thương mẹ, có lần tôi mua tặng mẹ một đôi giày. Nhưng ngắm nghía một hồi lâu, mẹ mang đi cất. Mẹ bảo không quen với giày. Đôi chân mẹ đã quen với gió Lào cát nóng, quen với cánh đồng làng ngập nước, hay chiếc cầu tre lắc lẻo trơn nhẵn. Đôi chân suốt đời quanh quẩn bên gốc tre, bờ ruộng. Những ngón chân mẹ bè bè, thô kệch, móng chân ngả màu bùn đất trông thương quá.

Có những lúc đôi chân mỏi mệt vì gánh nặng đường xa hay những lúc trái gió trở trời, tôi mới thấy mẹ ngâm chân bằng các loại thảo dược có trong vườn nhà trước khi đi ngủ. Những giây phút hiếm hoi đó mẹ lo lắng và ưu ái cho đôi chân của mình. Còn nỗi lo mẹ dành cho những đứa con thơ. Đôi chân mẹ, tấm lưng cha cả đời chỉ biết vất vả vì chúng tôi.

Đôi chân trần cùng mẹ đi qua bao tháng năm của cuộc đời, và mang nhiều điều kì diệu đến cho mỗi chúng tôi. Đôi chân ấy biến bao mảnh đất khô cằn thành vườn rau tốt tươi, cây cối sai trĩu quả, và tương lai tốt đẹp cho những đứa con. Đôi chân trần của mẹ năm nào dìu dắt chúng tôi chập chững từng bước đi dưới mái hiên nhà. Và mẹ luôn dạy dỗ rằng trong cuộc đời này, phải biết đứng lên bằng chính đôi chân của mình, dù có vấp ngã cũng phái đứng dậy đi tiếp. Có đôi khi trong giấc mơ, tôi vẫn mơ về đôi chân lấm lem bùn đất của mẹ, để tự dặn lòng phải cố gắng nhiều hơn nữa cho mẹ vui lòng.


Giờ mẹ tôi đã lớn tuổi, không còn gánh gồng đường xa hay bì bõm cuốc đất trên các thửa ruộng. Nhưng mẹ vẫn cùng với đôi chân trần của mình chăm sóc vườn cây, luống cải, những vết chân in trên mặt đất, dưới mái hiên cũ như khứa vào lòng tôi những nỗi day dứt về vất vả của đời mẹ. Mà sống dậy trong tôi những kỉ kiệm về ngày ấu thơ quấn quýt bên chân mẹ, cùng với tình yêu sự kính trọng vô bờ bến dành cho mẹ tôi. Cuộc đời mẹ chưa bao giờ muốn nghỉ ngơi, với mẹ lao động là niềm vui của cuộc đời.

Thương mẹ, thương đôi chân trần đã dạy cho chúng tôi những bước đi đầu tiên, thương đôi bàn chân mang đến những điều tốt đẹp nhất với cuộc sống mỗi chúng tôi.

Quê hương đẹp không chỉ nơi đó có cánh bướm chập chờn, có ngọn khói lam chiều, có con đò ngủ quên, mà quê hương đẹp bởi nơi đó in bao dấu chân của mẹ cả đời vất vả vì con.

© Thanh Trâm – blogradio.vn

Bạn thân mến, bạn vừa lắng nghe chương trình Family Radio trong một ngày đặc biệt – Ngày lễ Vu lan.

Có phải nghe bài chia sẻ của bạn Thanh Trâm, những hình ảnh tảo tần, giản dị của người mẹ nơi quê nhà lại ùa về. Hà Diễm bỗng thấy có chút cay cay nơi sống mũi, bỗng chốc muốn được trở về thật nhanh, sà vào lòng mẹ như ngày còn nhỏ. Bởi vì nơi ấy có mẹ, có những bước chân cả đời vất vả vì con của mẹ.

Chương trình được thực hiện qua giọng đọc Hà Diễm và nhóm sản xuất blogradio.vn, được phát trực tuyến trên chuyên trang blogradio.vn và đồng phát tại kênh youtube.com/yeublogradio, xin mời các bạn cùng đón nghe.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887

Tôi chỉ biết lặng lẽ nhốt mình trong phòng, cả ngày chẳng buồn ăn nổi miếng cơm nào. Mẹ cũng ngồi sau cánh cửa phòng, bà không cằn nhằn như mọi người, không một tiếng la rầy.

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886

Khi còn trẻ ta ấp ủ hy vọng tìm được mẫu người mình muốn. Khi trưởng thành chỉ hy vọng tìm được người hiểu mình.

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)

Lớn rồi đừng động tí là bỏ cuộc là quay đầu. Cuộc đời bạn giờ đây không phải như đứa trẻ, ngúng nguẩy quay mặt đi vẫn có người dỗ dành chăm lo. Quay đi nhiều khi không còn đường trở về nữa.

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)

Phụ nữ ạ. Đừng yêu lại người cũ, đừng yêu lần thứ hai. Đôi khi trở lại không phải là tình yêu, chỉ là vương vấn cảm giác. Đừng nhầm lẫn giữa yêu và cảm giác. Đời luôn có ngoại lệ mà ngoại lệ thường hiếm hoi và ít ỏi. Có những đồ cũ là bảo vật, cũng có những thứ chỉ là đồ bỏ đi.”

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)

“Hãy cứ yên tâm và bình tĩnh thôi. Có người đi nhanh, có người đi chậm, vì mỗi người có một lộ trình riêng. Bạn không cần nhìn vào lộ trình của người khác để tự ti về mình. Bởi vốn dĩ xuất phát điểm và đích đến của cậu với họ đã khác nhau rồi mà”.

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)

Và rồi khi tuổi 30 thì lại quá xa mà cái giai đoạn tuổi 18 đã qua từ rất lâu rồi ấy, chúng ta lại bắt đầu bước vào cái giai đoạn hối thúc lập gia đình từ các bậc phụ huynh.

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)

Tôi luôn thấy phiền lòng, vì cô gái năm đó, trong mắt mọi người, có một cuộc sống hoàn hảo, nhưng hóa ra tất cả chỉ là vỏ bọc cho sự yếu đuối của cô ấy.

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, nơi có những cánh đồng lúa trải dài, những con sông uốn mình bên cạnh lũy tre làng. Tuy sinh ra và lớn lên ở một nơi nghèo khó, nhưng tuổi thơ tôi lại ngập tràn sự hạnh phúc, những kỉ niệm mà tôi tin chắc rằng không phải ai cũng may mắn có được.

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)

Ngay trong đêm hôm đó, tôi bắt chuyến tàu sớm nhất trở về quê. Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, bầu không khí ngột ngạt như thể đang bóp nát tôi. Tôi tắt điện thoại, tắt mọi trạng thái hoạt động trên mạng xã hội rồi lên tàu. Sau một đêm, tôi cũng về tới nhà mình. Suy cho cùng, dù gia đình tôi có thất bại đến mấy thì đó cũng là nơi duy nhất bao dung, che chở cho tôi vào những lúc như thế này.

Mình Bên Nhau Khi Mùa Cúc Họa Mi Nở (Blog Radio 878)

Mình Bên Nhau Khi Mùa Cúc Họa Mi Nở (Blog Radio 878)

Thanh xuân – Khoảng thời gian tưởng chừng như mãi mãi, nhưng thực tế lại trôi qua nhanh chóng, để lại trong lòng ta những hồi ức ngọt ngào nhưng cũng đầy những niềm đau và tiếc nuối về những thứ đã mất đi và không bao giờ trở lại.

back to top