Replay Blog Radio: Người thương mình sẽ luôn dõi theo mình, dù họ không còn bên mình nữa
2020-04-09 00:01
Tác giả: Hi Tường Giọng đọc: Chit Xinh
blogradio.vn - Những người yêu thương nhau chỉ mong muốn có một điều duy nhất, là người mình yêu thương họ được hạnh phúc. Sẽ có rất nhiều người nói rằng sự thật không phải thế nhưng không ai có thể chối bỏ một điều, tim ta sẽ đau biết bao lần khi ta thấy người ta yêu đau khổ. Và vào khoảnh khắc ấy chẳng phải ta chỉ muốn rằng họ sẽ có thể mỉm cười mãi thôi?
***
Truyện ngắn: Những người gác đèn trời (Hi Tường)
Giờ tan tầm. Tôi nhanh chóng tắt máy và rời khỏi văn phòng. Tôi dắt xe xuống đường, hòa vào dòng người xuôi ngược trong hoàng hôn. Màu nắng vàng già cỗi sắp tắt lịm cũng như những con người đang di chuyển dưới kia – đã cạn sức sau một ngày dài vùi đầu vào cuộc sống.
Tôi đã quen với cảm giác này. Mỗi khi nhấn nút tắt trên màn hình máy tính, tôi lại có một suy nghĩ kỳ lạ rằng mình vừa bước chân ra khỏi một thế giới hoàn toàn khác. Những gánh nặng vừa được trút bỏ vẫn còn để lại dư âm và những khoảng trống ấy làm cho đầu óc người ta hơi lu mờ không nhận thức rõ mình sẽ phải làm gì tiếp theo. Thông thường tôi cứ để cảm giác nửa uể oải nửa nhẹ nhàng ấy trôi theo mình về nhà, nhưng hôm nay tôi có một cuộc hẹn. Thế là suy nghĩ của tôi dần chuyển sang đối tượng mà tôi sắp gặp.
Đó là Phong, người yêu của em. Còn với em, tôi được “mang tên”: người yêu cũ. Phong nhắn rằng đã lâu không gặp nên muốn hẹn tôi ăn tối. Tôi vui vẻ đồng ý. Với tôi, Phong như một người bạn cũ khá thân, có thể thỉnh thoảng gặp mặt và hỏi thăm về cuộc sống đối phương. Thậm chí nếu tính theo thời gian quen nhau bằng con số, tôi và Phong còn có thể thân hơn so với nhiều người khác.
Đèn đỏ. Tôi dừng xe trước vạch trắng. Nhìn vào kính chiếu hậu, tôi thấy rõ đám râu trên cằm và miệng. Nếu là em ngày xưa, chắc sẽ càu nhàu tôi suốt vì cái tội không biết chăm sóc bản thân này. Tôi khẽ mỉm cười. Mắt tôi di chuyển từ mặt mình ra phía khoảng trời vàng úa trên vai trong kính chiếu hậu. Ngày xưa, khoảng trống đó sẽ là khuôn mặt em. Em hay tựa cằm lên vai tôi, mắt em lấp lánh nắng chiều, môi em líu ríu những câu chuyện công sở. À, còn bàn tay em sẽ vòng lấy ngang bụng tôi. Lâu lâu lại xuýt xao dạo này anh mập lên nữa. Đèn xanh, xe chuyển bánh cắt ngang dòng suy nghĩ về em. Tôi rẽ phải hướng về điểm hẹn.
Phong đến trước và ngồi cùng với một cô gái nữa. Tôi khá bất ngờ nhưng nhanh chóng nở nụ cười và chào hỏi. Ba người cùng ăn uống vui vẻ. Dù Phong không nói nhưng tôi cũng đã có câu trả lời. Cậu ấy đã tìm được bến đỗ mới cho mình. Nụ cười hạnh phúc của Phong khi nhìn cô gái ấy đã nói lên tất cả. Cuối buổi hẹn, tôi và Phong ra bãi giữ xe. Phong hỏi tôi thấy cô gái ấy thế nào. Tôi cười và nói cô ấy rất hiền, Phong phải cố gắng yêu cô ấy thật nhiều. Phong vỗ vai tôi mà không nói gì. Tôi cũng im lặng. Đến chỗ lấy xe, cậu ấy quay lại nhìn tôi và nói đúng một câu: “Phong nghĩ, ý nghĩa của cuộc sống là mình cần phải dũng cảm đi tiếp.”
Phải rồi, đã đến lúc Phong cần phải cất những đau buồn đi mà tìm kiếm niềm vui mới. Cuộc sống hãy còn rất dài.
***
Em nằm trên cánh tay tôi, ngước nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh.
- Đúng là chỉ có ở dưới quê mới thấy được nhiều sao như vậy anh nhỉ?
- Ừ, thành phố mình chật chội quá.
- Mấy ngôi sao cứ như đang phát sáng ngay trước mặt em.
Em vung tay cố bắt lấy những ngôi sao trên kia. Tôi vươn tay ra và nắm lấy tay em. “Đây, anh đã hái được một ngôi sao to!” Em cười khanh khách.
- Chắc hồi nhỏ anh đã từng nghe câu chuyện về những người đã mất và những vì sao đúng không?
- Ừ, anh có nghe. Mỗi khi trên trần gian có một ai đó qua đời thì trên bầu trời sẽ sáng lên thêm một ngôi sao mới.
- Thế anh có tin không?
- Đó cũng là một suy nghĩ lãng mạn…
- Nói vậy là không tin chứ gì. Thật đó anh, em đã từng nói chuyện với bà ngoại sau khi ngoại mất.
- Em gặp linh hồn của bà à?
- Không, em nói chuyện với bà qua một ngôi sao. Khi anh ngước nhìn lên trên trời mà phát hiện ra một vì sao nào đó cực kỳ sáng, sáng hơn hẳn những vì sao khác, đó nhất định không phải là một ngôi sao bình thường. Anh sẽ cảm nhận được một sự liên kết. Vì đó là người thân đã mất của anh. Anh hoàn toàn có thể nghe được họ nói gì.
- Vậy em vẫn còn gặp và nói chuyện với bà?
- Từ ngày gặp anh, bà không còn xuất hiện nữa. Ngôi sao cũng biến mất.
Tôi đưa ngón tay út lên trước mặt em. Em có vẻ không hiểu. “Móc ngoéo tay, mai này nếu có hóa thành một vì sao, tụi mình nhất định phải nhận ra nhau.” Em cười, ngón tay em móc lấy ngón tay tôi thật chặt.
Tôi chạy xe trên đường về sau buổi gặp mặt với Phong, trong người có cảm giác lâng lâng vì mấy chai bia cao hứng với cậu ấy. Những con đường đêm mát rượi. Con đường yên tĩnh như lòng tôi cũng thế. Tôi có thể cảm nhận thấy những tán cây lay động trên cao. Và tôi cũng nghe thấy cả những tâm tư của chính mình. Nhìn thấy Phong có thể buông tay nhẹ nhàng, tôi cảm thấy như một gánh nặng của mình đã được trút bỏ.
Tôi chạy thật chậm dọc theo bờ kênh nối dài trong thành phố. Vài người dân thả bộ cuối ngày dọc hai bên bờ. Tôi ngắm nhìn những ngôi nhà sáng đèn đã đóng cửa. Cuối cùng thì dù có đi đến đâu, người ta cũng chỉ muốn quay về với nơi có thể cho họ cảm giác yên bình. Đó là nhà, là nơi có người yêu thương ta và ta yêu thương họ.Tôi nhìn chiếc đồng hồ trên tay mình, rồi chợt nghĩ, vấn đề là con đường ấy dài bao nhiêu, người ta phải đi trong bao lâu để đến được nơi đó.
***
Tôi nhận tin em mất từ Phong. Khoảnh khắc ấy trong tôi bùng lên một sự nổi giận. Tại sao lại nói cho tôi tin ấy. Tại sao lại có thể phá hủy tôi chỉ bằng một lời nói như vậy. Cách đó một tuần, tôi mới vừa nhắn tin hỏi thăm em. Chúng tôi còn hẹn bữa nào đó sẽ đi rạp xem phim. Phong không thích xem phim hoạt hình. Còn tôi thì dễ tính hơn, dẫu sao ngày xưa bên nhau, tôi đã bị em ép đi xem phim với toàn rạp đều là trẻ con đến quen cả rồi. Cuộc hẹn ấy tôi còn chưa kịp mua vé. Và bộ phim ấy tôi sẽ chẳng thể nào xem với em nữa rồi.
Tôi đã từng đọc báo rất nhiều về những vụ tai nạn. Tôi cũng từng thấy rất nhiều cảnh ly tan giữa những người thân quen. Tôi cứ tưởng là mình hiểu được nỗi đau đó cho đến khi em mất, tôi mới nhận ra mình hoàn toàn không hiểu gì cả.
Cảm giác đó cứ như tất cả các dòng máu trong người đều sôi lên. Mỗi dòng máu chạy ngang người đều khiến cơ thể bỏng rát. Có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy tim mình. Nó không bót chặt đến nỗi ta tê liệt, mà nó đè nghiến con tim để ta cảm nhận được cái đau, đau buốt. Ta vẫn thở được nhưng ta cảm giác mình đang hấp hối. Một cơn sóng lớn vỡ òa trong ta và cay rát cả đôi mắt, nước mắt cứ thế mà tuôn trào. Ta tức giận với không khí. Ta đau buồn với không khí. Và ta chẳng thể trút cơn giận hay nỗi buồn vào cõi không đó. Không gian xung quanh cứ trầm mặc và cô đặc cùng cực. Ta muốn tan nát ra theo nỗi đau mà cơ thể cứ trơ ra bất lực.
Tôi nhìn tấm hình trắng đen của em trong nước mắt nhòe nhoẹt. Vẫn nụ cười tươi tắn đó mà giờ em sẽ mãi chìm sâu trong giấc ngủ vô hồn. Gia đình em cũng khóc trong đau đớn. Phong và bạn bè em cũng đỏ hoe mắt.
Tôi cùng gia đình tiễn em đoạn đường cuối. Em được chôn cất tại vùng đất quê hương. Ngôi mộ nằm lặng yên trong chiều gió. Một đời người đi đâu rồi cũng sẽ quay về với cát bụi. Phong đến và vỗ vai tôi. Đó là lần đầu chúng tôi chính thức nói chuyện. Những lần trước đây dù có gặp mặt, giữa chúng tôi luôn có em làm cầu nối. Hai người con trai yêu em ngồi cạnh nhau, không hề mang chút tị hiềm hay ganh ghét, chỉ là cùng chung một nỗi nhớ em đến vô cùng. Vì giờ đây những gì liên quan đến em đều đã về cùng với hư vô.
Mối quan hệ của tôi và em luôn là một dấu hỏi lớn cho tất cả mọi người. Và đôi khi chính tôi cũng băn khoăn về điều ấy. Chúng tôi chia tay sau ba năm yêu nhau. Nhưng điều đó không đặt được dấu chấm hết cho chuyện của chúng tôi.
Chúng tôi thật sự hiểu nhau đến cả khi đối phương không cần nói gì vẫn có thể biết rõ về nhau. Cách chúng tôi quan tâm đến nhau có thể tỉ mỉ đến nỗi tôi có thể nhận thấy một vết xước nhỏ trên bàn tay em do hay bất cẩn vừa may vá vừa xem tivi; hay em có thể biết hôm qua tôi thức khuya đến khi trời sáng, đã hút đến điều thuốc thứ mấy trong ngày. Những chuyện ấy diễn ra thật tự nhiên và vô tình. Và điều đó giữ chúng tôi ở lại, trong thế giới của nhau, bằng một cách nào đó không thể lý giải của con tim.
Nhưng có lẽ tình yêu là một chuyện khác.Tôi vẫn còn yêu em nhưng tình cảm của em thì đã thay đổi. Khi em nói chia tay, không hiểu sao phản ứng của tôi rất bình thản chứ không hề kích động. Mọi chuyện diễn ra nhẹ nhàng trong một buổi chiều thứ bảy bình thường như bất kỳ cuộc hẹn hò nào của cả hai. Tôi hiểu em và tôi yêu em. Tôi đã cảm nhận được sự thay đổi trong mối quan hệ của cả hai từ rất sớm. Và những nỗ lực của một mình tôi không đủ để giữ cả hai đi chung trên một con đường. Nên tôi chỉ biết đứng lại và nhìn em quay lưng cất bước. Cảm giác của tôi lúc ấy như một chiếc lá lìa cành, rơi mãi vẫn không thấy điểm dừng. Và trạng thái chênh chao của tâm hồn vẫn tồn tại trong tôi cho đến tận bây giờ.
***
Tôi về nhà và tắm rửa. Những dòng nước nóng làm tôi tỉnh hẳn. Tôi bước nhẹ nhàng trong căn phòng nhỏ yên tĩnh và không để đèn. Ban công lộng gió.
- Hôm nay anh gặp Phong, cậu ấy đã có người yêu mới.
- Em biết. Em sẽ chúc phúc cho anh ấy.
- Anh cũng nghĩ là em biết trước, vậy mà lại giấu anh đến tận hôm nay.
- Những chuyện như thế này thì phải để Phong tự nói với anh chứ, hai người cũng là bạn của nhau mà.
- Ơ, thế Phong là người yêu em thì sao?
- Hì, người yêu ở một thì quá khứ. Vả lại, giờ đây chắc anh ấy còn thân với anh hơn em.
- Ừm, thì anh ta đâu có nói chuyện được với em.
- Nên em mới phải nhờ đến anh…
Tôi cười cười lắc đầu. Có ai tin rằng người yêu cũ của em lại phải đi giúp em khuyên giải và động viên người yêu hiện tại. Thời gian Phong khủng hoảng vì mất em, tôi lại chính là người chia sẻ và cùng cậu ta vượt qua chuyện đó.
Thời gian đầu khi em vừa mất chắc tôi cũng không hơn gì Phong. Tôi lơ ngơ không sao tập trung nổi vào công việc và cả cuộc sống riêng của mình. Chia tay với em tôi rất buồn, nhưng dẫu sao tôi biết em vẫn còn hiện diện và đang sống hạnh phúc. Nhưng lần này thì khác, mọi thứ liên quan đến em đều đã dừng lại và chấm hết. Ai đó đã lấy đi một phần rất lớn trong tim tôi, để lại ở đấy một lỗ hổng to và trống vắng.
Tôi nhớ mình đã ngồi bệt xuống ban công này mà khóc. Tôi đã rất muốn mình kiềm lại được những đau đớn này. Tôi rất sợ mình sẽ không đứng dậy nổi sau khi gục ngã chịu thua trước nó. Nếu ai đó thấu hiểu nỗi cô đơn tột cùng như thế nào, nhất định người ấy sẽ là tôi. Vì em đã rời xa tôi đến hai lẩn. Nếu nỗi đau của mọi người là một, tôi đã giành phần hai.
Nhưng cuộc đời thật sự không bao giờ lấy đi của ta mọi thứ.
Châm một điếu thuốc, tôi ngước nhìn vì sao sáng lấp lánh trên cao. Ngôi sao sáng chênh chếch vè một phía cứ như là cái nghiêng nghiêng đầu lém lỉnh khi xưa của em.
Đêm hôm ấy, ngôi sao linh hồn của em trò chuyện với tôi. Trong khoảnh khắc đó, tôi vui mừng khôn xiết mà không hề mảy may hoang mang rằng tất cả chỉ là sự ảo ảnh của nỗi nhớ. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi đã tin rằng mình đã mơ. Cho đến tối ngày tiếp theo, tôi đã hoàn toàn tin vào câu chuyện của em về bà ngoại.
- Là em thật sao?
- Vâng, em chính là ngôi sao sáng nhất mà anh đang nhìn thấy.
- Thế… em là một linh hồn?
- Không, em không phải là một linh hồn. Và thật ra… cái mà anh đang nhìn thấy cũng không phải một ngôi sao.
- Vậy chứ đó là gì.
- Là đèn trời. Em là một người gác đèn trời.
Từ ngày được trò chuyện với em, mọi đau buồn trong tôi dường như tan biến hết. Những căng thẳng trong công việc, những mệt mỏi trong cuộc sống đều mau chóng giải tỏa khi tôi được gặp em mỗi tối. Dẫu công việc bận rộn hay có cuộc hẹn nào, dẫu trời có khuya ra sao, về đền nhà tôi vẫn bước ra ban công để được gặp em ít nhiều. Và một ngày của tôi chỉ thật sự có ý nghĩa trọn vẹn vào lúc ấy.
- Chuyện của Phong như vậy là tạm ổn rồi. Phong đã tìm được cho mình một cuộc sống mới. Em yên tâm rồi chứ?
Tôi nhìn ngôi sao sáng. Tôi cảm nhận được em cười mỉm nhưng lại không trả lời.
- Còn anh? Anh định sống một mình đến khi nào?
- Đến khi tìm được một người như em.
- Anh cứ nói thế thì chắc em sẽ ân hận cho đến kiếp sau mất!
- Nhưng quả thật là, anh không thể không so sánh bất kỳ cô gái nào mình gặp với em được. Và khi đặt họ cạnh em thì…
- Thôi thôi, anh lại bắt đầu rồi đấy.
Tôi cười to sảng khoái. Và cứ thế tôi với em lại huyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời.
Những ngôi sao mà chúng ta nhìn thấy là những ngọn đèn trời. Và mỗi một ngọn đèn trời ấy là do một người gác giữ. Chỉ cần ta tìm thấy được ngôi sao sáng có người ta yêu thương trong đó thì ta sẽ có thể gặp lại họ. Ánh sáng của ngôi sao ấy sẽ rất khác với những ngôi sao còn lại, nó sẽ thu hút mọi ánh nhìn của ta. Em và bà ngoại đã gặp nhau như thế. Tôi và em cũng vậy. Nhưng tôi đã sơ ý không nhớ đến việc một ngày bà em sẽ biến mất.
- Hôm nay, anh đã làm cho cô ấy rất buồn.
- … Anh biết.
- Anh thật sự không nên làm thế.
- Anh nghĩ mình nên rõ ràng và thẳng thắn với chính bản thân và cũng là với người khác
- Nhưng đâu có nghĩa là anh luôn phải sống một mình như thế.
- Anh nghĩ là mình đang sống rất ổn.
- Cuộc sống không có giao lưu và tương tác với ai, luôn đóng cửa con tin mình mà anh bảo là ổn sao?
- …
- Đã bao lâu rồi anh không thèm đoái hoài tới bất kỳ cô gái nào mà anh gặp?
- …
- Đã bao lâu rồi anh không nói chuyện hay thử hẹn hò với một ai đó?
- …
- Đã bao lâu rồi anh nghe tim mình có nhịp đập mạnh hơn bình thường?
- THÔI ĐỦ RỒI. – Tôi hét lớn chấm dứt chuỗi câu hỏi đang dồn tôi đến chân tường của em.
- Em đang cố gắng đối xử với anh như là điều mà em nhờ anh làm với Phong đúng không? Em muốn anh quên em đi chứ gì?
- … Không, ý em không phải thế.
- Vậy chứ ý em là sao? Sống độc thân có gì là không ổn? Anh vẫn khỏe mạnh và tỉnh táo như hằng ngày đó thôi. Tại sao cứ phải bắt anh làm những điều anh không muốn. Anh yêu em thì anh nhớ em. Anh yêu em thì anh không muốn yêu người khác nữa. Như vậy thì là sai à?
- …Anh không sai… Nhưng anh à, sống độc thân đâu có nghĩa là phải sống cô đơn như thế?
Tôi nín lặng nhìn ánh sáng ngôi sao đang giảm dần và mờ ảo. Tôi cảm nhận được em đang khóc.
- Con tim anh không có tội. Nên xin anh đừng trừng phạt nó bằng cách giam lỏng nó trong chính mình. Hãy để nó được cảm nhận những hỉ nộ ái ố. Hãy để nó vui khi muốn và đau khi cần. Anh có quyền lựa chọn một mình nhưng đừng lựa chọn xóa nhòa cả thế giới. Không phải ai mất đi cũng đều trở thành những người gác đèn trời đâu anh. Ánh đèn họ gác thật ra chính là ánh sáng họ muốn soi rọi cõi lòng tăm tối của những người yêu thương họ đang ở lại, đang đau buồn và thương tiếc cho họ…
Vậy ra người thật sự mà em lo lắng không phải là Phong mà là tôi sao? Vậy ra hằng đêm em vẫn đang canh gác cho tôi sao?
Nghĩ đến đó khóe mắt tôi lại tuôn ra những nỗi buồn mặn đắng. Tất cả những gì tôi nói được chỉ là một câu hỏi:
- Đến một lúc nào đó, em sẽ biến mất?
Những ngày sau buổi nói chuyện đó, chúng tôi vẫn trò chuyện thân thuộc như mọi khi nhưng có lẽ trong lòng cả hai đều đã để lại một khoảng trống im lặng như sự hồi đáp không lời cho câu hỏi của tôi ngày hôm ấy.
- Em này, rồi em sẽ đi về đâu?
- Em cũng không rõ. Nhưng em nghe những người khác nói rằng đó sẽ là một chuyến đi dài qua rất nhiều nơi. Khi người ta có thể nhìn thấu và tất cả sau chuyến đi, giác ngộ được ý nghĩa của cuộc đời, họ lại tái sinh. Quay trở về thế giới này và sống tốt hơn trước. Đó là một quy luật của cuộc sống…
Chuyến khởi hành của em bắt đầu không lâu sau đó. Em biến mất đột ngột mà không có lời chào tạm biệt trước. Mà chắc có lẽ chính em cũng không ngờ mình lại đột xuất ra đi như vậy. Em không còn gác đèn trời mỗi đêm cho tôi nữa.
Lý do rất đơn giản. Tôi đã giải thoát cho chính mình. Tôi đóng cửa trái tim mình vì tôi yêu em và giờ đây tôi mở cửa trái tim mình cũng vì điều đó. Những người yêu thương nhau chỉ mong muốn có một điều duy nhất, là người mình yêu thương họ được hạnh phúc. Sẽ có rất nhiều người nói rằng sự thật không phải thế nhưng không ai có thể chối bỏ một điều, tim ta sẽ đau biết bao lần khi ta thấy người ta yêu đau khổ. Và vào khoảnh khắc ấy chẳng phải ta chỉ muốn rằng họ sẽ có thể mỉm cười mãi thôi?
Tôi không muốn em mãi nhìn thấy tôi loay hoay trong nỗi thương nhớ em. Dù cho bản thân tôi thỏa mãn và an phận, nhưng điều đó lại dằn vặt và giày vò em rất nhiều. Dẫu cho tôi vẫn chưa có thể dành chỗ cho một người khác trong tim mình, nhưng ít nhất tôi sẽ không vùi chôn nó vào những vùng u tối và lạnh lẽo.
Bà ngoại của em đã yên tâm ra đi khi em tìm thấy tôi. Em cũng có thể bắt đầu hành trình của mình vì giờ đây tôi đã tìm thấy lại chính mình. Tôi mở lòng đón nhận những buồn vui trong cuộc sống. Tôi không còn cố ý từ chối những cuộc hẹn hay chạy trốn khỏi những khởi đầu mới. Người ta vẫn có thể sống một mình thật vui vẻ, và vì ta chỉ có một mình, ta càng cần phải đối xử thật tốt với bản thân nhiều hơn nữa.
Tôi không còn nhìn thấy em nữa nhưng em chưa bao giờ biến mất. Em vẫn tồn tại trong tôi, canh gác cho tôi trên con đường đi tìm hạnh phúc của chính mình.
Hàng đêm, tôi vẫn nhìn thấy trên bầu trời luôn lấp lánh rất nhiều vì sao. Đó là thứ ánh sáng xuất phát từ tình yêu thương của những người gác đèn trời. Những người yêu thương ta vẫn luôn dõi theo mình dù họ không còn bên cạnh ta nữa. Nó cho tôi niềm tin rằng tôi độc thân nhưng tôi không độc bước. Và rồi sẽ đến ngày người ấy xuất hiện bên tôi, đi cùng tôi đến hết đoạn đường còn lại của mình. Chỉ cần tôi vẫn trọn niềm tin.
Tác giả: Hi Tường
Giọng đọc: Chit Xinh
Thực hiện: Hằng Nga
Thiết kế: Hương Giang
Xem thêm: Vốn tưởng bị rời bỏ mới đau lòng...
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.