Blog Radio 646: Cô gái nhỏ à, chỉ cần em đứng lên sau vấp ngã, mọi chuyện còn lại cứ để anh lo
2020-04-04 00:01
Tác giả: Phạm Đức Bình ( A Páo), Ngọc Anh, Bảo Vy Giọng đọc: Titi, Sand
blogradio.vn - Anh thương người bệnh, anh thương đồng bào và hơn ai hết anh rất thương em, thương cô gái ngày đêm lo cho anh. Hơn ai hết, anh muốn em hãy tin tưởng ở anh, có em tin anh thì đó là động lực để anh tiếp tục con đường này? Em hãy tin anh nhé, được không?
Bạn thân mến! Nếu một ngày xấu trời thức giấc, bạn cảm thấy cơ thể mệt mỏi và điều tệ hơn là bạn đã nhiễm bệnh, liệu bạn sẽ cảm thấy thế nào? Bạn sẽ dũng cảm chiến đấu hay chán nản buông xuôi? Trong bối cảnh dịch bệnh, Blog Radio đã nhận được nhiều sáng tác truyện ngắn, cũng như những lá thư tâm sự của các tác giả, lấy cảm hứng từ đại dịch thực tế xảy ra lần này. Hãy thử một lần đặt mình vào vị trí của những người đang chiến đấu với bệnh tật để thấu hiểu và cảm thông với họ nhé! Mở đầu chương trình, mời bạn lắng nghe:
Truyện ngắn: Chỉ cần em mạnh mẽ (Ngọc Anh)
- Theo như kết quả xét nghiệm, thì em dương tính với virus rồi, anh rất tiếc.
Lời An nói như sét đánh ngang tai đối với cô, cô bị nhiễm Covid-19 rồi, mọi chuyện đến đây coi như là kết thúc.
- An, anh đang nói cái gì vậy ? Em khỏe lắm mà, sao lại có thể nhiễm virus được, em không tin đâu. Sao lại như vậy được chứ.
Linh ngồi sụp xuống sàn nhà rồi bật khóc nức nở, có lẽ sự lo lắng, sợ sệt đã bao trùm lấy cơ thể bé nhỏ đang nấc lên từng hồi.
Cô năm nay mới chỉ có 18 tuổi, đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời người con gái thì lại nghe tin mình bị nhiễm một căn bệnh nguy hiểm tới cả tính mạng, cảm giác ấy, đâu phải ai cũng có thể hiểu được.
- Linh à, anh hiểu rằng em đang rất sốc nhưng em phải bình tĩnh lại, đừng khóc nữa, chỉ cần em uống thuốc đều đặn và nghe lời bác sĩ thì mọi chuyện sẽ ổn thôi mà. Em biết đấy, ở Việt Nam mình, công tác phòng chống chữa bệnh đang được các bác sĩ làm rất tốt mà, chưa từng có một ca bệnh nào được phát hiện sớm mà lại tử vong cả.
Cô im lặng không đáp lại, tiếng khóc vẫn vang vọng trong căn phòng cách li nhỏ bé. Mọi người xung quanh đều đã hay tin, ai nấy đều cảm thông cho tâm trạng của Linh lúc này. Cô còn quá trẻ để phải chịu đựng một cú sốc lớn như vậy, cả về thể chất lẫn tinh thần. Sau khi An rời đi, đồ đạc của cô đã được chuyển đến phòng cách li của bệnh viện để tiện cho việc điều trị, Linh cũng nhanh chóng được các bác sĩ đưa đến phòng cách li mới.
Thời gian cứ thế trôi đi, chẳng mấy chốc đã gần một tuần kể từ khi cô nghe tin mình đã nhiễm bệnh, vì ngày nào các bác sĩ cũng vào động viên nên Linh cũng bình tĩnh hơn, nhưng cô lại như biến thành một con người khác. Không ai còn thấy được một tâm hồn vui vẻ, vô lo vô nghĩ của nàng thiếu nữ tuổi trăng tròn nữa, thay vào đó là một cô gái luôn thẫn thờ, sự cô đơn, đau buồn, lo lắng hiện rõ lên trong ánh mắt ấy. Thời tiết Hà Nội hôm nay không được đẹp, trời mưa phùn, se se lạnh dù đã sắp vào hè, khung cảnh xung quanh bình yên đến lạ, Linh ngồi trên ghế gần cửa sổ, ngắm nhìn thành phố.
Trái với khung cảnh có vẻ êm đềm ấy, trong lòng cô gái nhỏ lại luôn gợn những cơn sóng lớn, tràn đầy suy tư và rối bời. Cuộc sống của cô giờ chênh vênh vô cùng, cô không biết mình nên và phải làm gì, chẳng lẽ ở cái tuổi 18 ấy, mà cô đã phải buông xuôi tất cả, đau đớn chịu sự hành hạ của bệnh tật hay sao ?
- Linh, An đến thăm Linh này.
Đang lạc vào trong những suy tư của bản thân thì giọng nói của An bỗng vang lên, phá vỡ sự im lặng vốn có, tưởng chừng như muốn nuốt chửng thân hình nhỏ bé của cô trong căn phòng. Kể từ ngày An báo tin, đến giờ anh mới có thể vào thăm cô, trên người anh đang mặc quần áo bảo hộ y tế một cách cẩn thận. Nghe giọng nói của An, nhưng Linh cũng không hề quay lại nhìn, ánh mắt cô vẫn mải miết nhìn về phía xa xăm, vô định. An đặt giỏ hoa quả lên bàn rồi cũng lặng nhìn cô, bóng lưng cô gầy gò, tưởng như chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay. Cô vốn đã gầy, nay biết tin, tin dữ ấy khiến cô càng suy sụp hơn.
- Anh là bác sĩ, có thể nói cho em biết, tình hình sức khỏe của em hiện giờ được không?
- Em đang rất khỏe, em cũng tự thấy thế mà Linh, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, em phải chịu khó ăn uống thì mới có sức để chống lại bệnh tật chứ. Sau này, anh sẽ đến thăm em nhiều hơn, anh mới được phân công chuyển xuống khoa cách li này để làm việc.
An nghe thấy cô hỏi liền vội vàng trả lời, nghe nói, đã mấy hôm nay cô không nói chuyện với ai, kể cả với bố mẹ qua điện thoại dù bác sĩ đã khuyên bảo hết lời.
- Linh này, anh biết giờ em đang rất mệt mỏi, nhưng im lặng, thu mình vào một góc phòng không phải là cách hay để giải quyết. Anh biết giờ anh nói gì đi chăng nữa thì cũng chỉ là một phần, còn lại quyết định là ở em. Em phải nhớ rằng, em còn có ba mẹ, còn có người thân, bạn bè, họ đang rất lo lắng cho em ở bên ngoài kia.
- An à, đủ rồi, những lời này em cũng đã nghe nhiều bác sĩ khác nói rồi, anh không cần phải nhắc lại, anh còn biết rõ hơn cả em mà An, anh thừa biết cái dịch bệnh này nó đáng sợ như thế nào mà, bây giờ, dù em có cố gắng thì cũng vậy thôi, hết cách chữa rồi.
Linh quay đầu lại, nhìn thẳng vào An nói. Giọng cô nghe rất mệt mỏi, và đa phần đã tràn ngập sự bất lực, có lẽ cô đã chấp nhận buông xuôi, phó mặc cho số phận. Đôi mắt xinh đẹp lại rưng rưng như sắp khóc, đúng là chỉ mới vài ngày trôi qua, sự đau đớn, suy sụp đã hằn lên trên khuôn mặt vốn tràn đầy sức sống, trẻ trung, năng động của cô.
- Không đâu Linh, không có cái gì là không có cách chữa. Tại sao em lại dễ dàng cho phép bản thân gục ngã như vậy nhỉ? Ai cho phép em cái quyền phó mặc, buông xuôi như vậy? Em nhìn kia kìa Linh.
An chỉ tay về phía bên ngoài phòng cách li, nơi một nhóm bác sĩ đang làm việc. Ánh mắt anh toát lên sự ngưỡng mộ cũng như tự hào.
- Nếu ai cũng nghĩ như em, thì cần gì các bác sĩ lại phải nỗ lực như vậy. Em biết bản thân em mắc bệnh này vô cùng nguy hiểm, vậy còn các bác sĩ, họ biết là khi làm việc ở đây có khả năng lây nhiễm rất cao nhưng vẫn tình nguyện xin làm thì sao hả Linh ? Em biết họ cũng không thể về gặp gia đình, cơm ăn không ngon, ngủ không được yên vì bệnh nhân, nhưng họ còn chưa cho phép bản thân bỏ cuộc, thì sao trong khi em ở đây, ăn uống sinh hoạt thoải mái, bệnh tình chỉ cần uống thuốc là sẽ ổn mà lại từ bỏ cơ hội ?
Em cũng từng ở khu cách li rồi đấy, em cũng tiếp xúc với các anh bộ đội, các bác nhân viên lao động tình nguyện rồi, chính em cũng từng nói em ngưỡng mộ họ mà, họ hết sức cố gắng để phục vụ cho xã hội, dù nguy hiểm cận kề, họ cũng đâu có bỏ cuộc. Vậy rốt cuộc ai cho phép em có quyền buông xuôi tất cả, như vậy có xứng đáng với công sức họ bỏ ra không Linh?
Em cứ suy nghĩ đi Linh, anh cho em một ngày hôm nay để suy nghĩ, thuốc anh để trên bàn, nếu em thấy anh nói đúng thì uống, tối anh sẽ mang thuốc mới vào, còn nếu thấy không đúng, thì em có quyền không uống. Anh nói nhiều như vậy, tất cả đều chỉ vì em, giờ quyết định là ở em. Anh có việc bận rồi, anh đi trước. Tạm biệt.
An nói một hồi dài, anh ngồi xuống đối diện Linh, nhìn thẳng vào Linh như muốn truyền cho cô một chút an tâm, khuyên nhủ. Trong khoảng thời gian An nói, Linh cố gắng né tránh ánh nhìn của anh, cô cúi gầm mặt xuống, mím chặt môi để ngăn tiếng khóc nấc lên từng hồi, đôi vai cô run rẩy, nước mắt rơi ướt đẫm cả một mảng chiếc áo bệnh nhân cô đang mặc trên người.
Bây giờ Linh đang lạc lõng lắm, cảm giác ấy giống y như khi cô biết tin mình nhiễm bệnh. Cứ như vậy, cô lại khóc, khóc liên tục không ngừng, cho đến tận khi trời bắt đầu tối.
Phố Hà Nội đã lên đèn, nhìn từ phòng bệnh của cô xuống, Hà Nội thật đẹp, mưa đọng lên cửa sổ như những hạt pha lê trong suốt quý báu, thành phố lúc này thật lung linh, lộng lẫy, gió lùa qua cửa sổ tạo nên cảm giác dễ chịu. Cô đã nghĩ thông rồi, An nói rất đúng, cô còn quá sớm để có thể từ bỏ, bản thân cô đã quá nhu nhược, yếu đuối, không dám chấp nhận sự thật, và thật sự vô cùng ích kỉ.
“ Cốc, cốc, cốc”, tiếng gõ cửa phòng vang lên.
- Mời vào ạ.
Cô cất tiếng nói rồi thầm nghĩ chắc là An đến. Cánh cửa phòng mở ra, bước vào trong là một cô gái trẻ cũng mặc quần áo bảo hộ y tế, cô gái ấy nhẹ nhàng đến gần cô rồi đưa cho cô một túi thuốc nhỏ.
- Linh à, em uống hết thuốc hôm nay rồi đúng không, An nó nói đúng thật, tối nay An nó có việc bận nên không thể vào đưa thuốc cho em được, nó nhờ chị đưa hộ. Cố lên em, giờ ai cũng phải cố gắng hết mà.
Linh nhìn cô bác sĩ đang nhìn cô cười, đằng sau lớp khẩu trang y tế ấy chắc là một nụ cười ấm áp lắm. Cô cảm động, gật nhẹ đầu rồi cũng cười đáp lại, cũng đã lâu cô chưa cười thanh thản như vậy, cảm giác này nay đã mang chút lạ lẫm.
- Thôi em nghỉ ngơi đi nhé, chị ra ngoài trước đây.
- Vâng.
Linh đáp rồi cũng nằm xuống giường, nhìn lên trần nhà mà suy nghĩ vu vơ. Sau khi nghĩ thông suốt, cô cảm thấy bản thân thoải mái hẳn, không còn sợ sệt, lo lắng, cô cảm thấy mình như đã vượt qua được chính bản thân mình, đạt được thành tựu to lớn nhất trong cuộc đời cô từ trước đến nay. Dần dần, cô thiếp đi. Linh ngủ được một lúc thì An xong việc nên quay lại, An nhẹ nhàng bước vào phòng, ngồi nhìn cô ngủ, gương mặt trong trẻo, an tĩnh khi ngủ của cô khiến anh như gỡ được tảng đá lớn trong lòng. Anh mải ngắm nhìn Linh mà không để ý cô đã tỉnh từ bao giờ.
- An, anh vào đây lâu chưa ?
Linh cất tiếng hỏi làm anh giật mình, lúng túng nói:
- Ơ Linh tỉnh từ bao giờ vậy. Anh vừa xong việc nên rẽ vào xem em đã chịu tỉnh táo chưa, nhưng có vẻ là emkhông làm anh thất vọng rồi.
Anh cười, rồi bước về phía ấm nước trên bàn rót cho cô một cốc nước ấm.
- Này, uống đi.
- Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh rất nhiều.
Cô uống vài ngụm nước rồi nhìn anh nói.
- Không có gì, đây là việc mà anh nên làm mà, không phải hay sao?
Cả hai cùng cười nói chuyện cho đến nửa đêm, rồi An về phòng, để cho Linh nghỉ ngơi. Những ngày sau đó, mọi việc diễn ra hết sức thuận lợi, sức khỏe của Linh cũng nhanh chóng hồi phục, dần dần cũng sắp được xuất viện về nhà. Cô và An hiện tại đã trở thành một đôi, dù mới chỉ quen biết nhau từ ngày cô đi cách li nhưng hai người đều dành tình cảm vô cùng đặc biệt cho đối phương. Ngày An ngỏ lời, cô nghẹn ngào cảm động rồi nói lời đồng ý. Bởi vậy, cuộc sống vốn không bao giờ dễ dàng, có đôi khi gục ngã tưởng chừng như sẽ chẳng thể cứu chữa được nữa, nhưng chỉ cần có cố gắng, không gì là không thể.
Ngày Linh xuất viện về nhà, bước chân ra khỏi cửa bệnh viện, cô nở một nụ cười, nụ cười ấy không đơn thuần chỉ là sự vui vẻ, mà còn có cả hạnh phúc, tự hào, ngưỡng mộ và vô vàn những cảm xúc khác lẫn lộn. Khoảng thời gian này sẽ là kỉ niệm đáng quý mà cô không thể nào quên trong suốt quãng đời còn lại, khoảng thời gian ngắn nhưng lại dạy cho cô cách trưởng thành. An tiến tới nắm chặt tay Linh, nhìn cô cười rồi nói:
- Cô gái nhỏ à, chỉ cần em đứng lên được sau gục ngã, mọi chuyện còn lại cứ để anh lo.
Bạn vừa lắng nghe truyện ngắn Chỉ cần em mạnh mẽ của tác giả Ngọc Anh. Bạn thân mến! Thời điểm này, các y bác sĩ, nhân viên y tế là những người ở tuyến đầu chống dịch. Bản thân họ phải đối mặt với nguy cơ phơi nhiễm, mắc bệnh nhưng họ vẫn phải làm công việc của mình, vì trách nhiệm với cộng đồng, cũng vì lương tâm của một người thầy thuốc. Còn người thân, người yêu của họ sẽ cảm thấy thế nào? Tiếp theo chương trình mời bạn lắng nghe:
Lá thư: Anh bác sĩ của tôi (Bảo Vy)
Anh là sinh viên năm thứ năm đang theo học tại Hà Nội. Còn tôi, vẫn là một sinh viên đang học tại tỉnh lẻ. Chúng tôi quen nhau khi còn đang theo học tại trường cấp ba. Anh là một người có dáng cao, gầy, khuôn mặt thư sinh kèm cặp kính Nobita trông rất đáng yêu nhưng ẩn sau vẻ ngoài đáng yêu đó anh là một người đầy kiên cường, không bao giờ thiếu sự tự tin và còn là một người giàu lòng trắc ẩn. Từ hồi còn học cấp ba, anh đã hay tâm sự rằng anh muốn trở thành một vị bác sĩ tốt, một vị bác sĩ đầy nhiệt huyết với nghề để có thể giành lại quyền sống cho vô số những người bệnh, những người đang bị những cơn đau hành hạ.
Hàng ngày, tôi và anh nói chuyện với nhau qua điện thoại, anh rất hào hứng kể chuyện một ngày đi lâm sàng của anh, về những ca lâm sàng hay, về những điều nhỏ nhoi anh đã học được từ một vị bác sĩ nào đó. Hay cũng có thể là những sự cảm ơn chân thành của bệnh nhân đã dành cho anh và cũng có thể là những nỗi buồn và sự bất lực không thể giải quyết, không thể chữa khỏi cho bệnh nhân của mình. Tôi rất hiểu và cảm thông những điều đó. Anh nói rằng, một ngày trôi qua đối với anh thật vô cùng ý nghĩa, anh học được rất nhiều điều và anh cũng cảm thấy có lỗi khi mà không thăm tôi được thường xuyên. Mỗi lần anh nói vậy tôi lại tự trách bản thân mình sao mà ngày xưa mình không cố gắng hơn để có thể đỗ vào trường anh theo học, để hàng ngày có thể nhìn thấy nhau làm động lực xua tan sự mệt mỏi. Thật sự tôi rất hối hận.
Và cuộc sống của chúng ta không tránh khỏi những bất ngờ. Dịch bệnh viêm phổi Covid 19 bùng phát ở Hà Nội. Sau vài ngày lượng người nhiễm bệnh tăng cao và giờ đây cả đất nước đang cùng chung tay với Hà Nội gồng mình chống dịch, bộ y tế đã phát lệnh kêu gọi sinh viên các trường y cùng chung tay chống đại dịch này. Tối hôm đó, anh đã gọi điện cho tôi nói rằng anh sẽ tham gia và mong tôi hiểu, thông cảm cho con đường và hành động của anh. Tôi đã ngăn cản mình rơi nước mắt vì thực sự rất nhiều người đang cần những hành động đó của anh. Tôi đã ủng hộ việc làm đó. Gọi cho anh, nói rằng anh hãy cẩn thận khi tiếp xúc với người bệnh, cẩn thận đừng để mình bị thương và hãy gọi điện cho tôi những lúc có thể.
Gọi cho anh xong mà lòng tôi đau nhói, tôi suy nghĩ và khóc cả đêm và cứ trằn trọc nhỡ không may thì tôi biết làm sao đây. Ngày hôm sau anh đi, tôi bắt đầu quan tâm nhiều hơn đến thông tin y tế tại Hà Nội, tôi cũng đã tham gia vào công tác tuyên truyền và vận động mọi người cùng chung tay phòng dịch tại địa phương mong rằng mình giúp được gì đó trong thời kì này. Ngày nào, anh cũng gọi điện cho tôi khoảng vài phút nói rằng anh vẫn ổn, tôi không phải lo và cũng nhắc tôi cẩn thận khi tham gia tình nguyện. Thực sự, ngày nào cũng được anh gọi điện, trong lòng tôi cũng cảm thấy an tâm phần nào vì anh vẫn an toàn.
Tối hôm đó, tôi có vô tình lướt web và đọc được một bài báo về một bác sĩ ở Vũ Hán đã mất sau khi nhiễm virus lúc đang chữa trị cho bệnh nhân. Đầu tôi lúc ấy choáng váng, tôi không biết làm gì ngoài việc gọi điện thoại cho anh và cầu mong rằng anh sẽ nhấc máy. Và điều đó thành hiện thực. Tôi bất giác khóc nấc lên và nói rằng “Nếu có thể thì anh về sớm với em được không?”. Tôi biết mình rất ích kỉ khi nói ra điều đó nhưng tôi không còn cách nào khác.
Đương nhiên, anh hiểu tôi đang nghĩ gì và anh nói với tôi rằng: “Em à, anh biết em lo cho anh nhưng em có thể thông cảm cho anh không? Dịch bệnh đang bùng phát và ngày càng gia tăng số lượng người bị nhiễm, họ đang rất cần đến những người bác sĩ như chúng ta. Tại sao anh có thể từ bỏ họ để mình được an toàn đây? Em à, người như chúng ta khi đã khoác trên mình chiếc áo blouse trắng thì cũng đồng nghĩa là đã gánh trên vai trách nhiệm nặng nề này. Anh thương người bệnh, anh thương đồng bào và hơn ai hết anh rất thương em, thương cô gái ngày đêm lo cho anh. Em, em thông cảm cho anh nhé, anh sẽ giữ cho mình được an toàn và đẩy lùi được dịch bệnh cùng các y bác sĩ tại đây. Hơn ai hết, anh muốn em hãy tin tưởng ở anh, có em tin anh thì đó là động lực để anh tiếp tục con đường này? Em hãy tin anh nhé, được không?”.
Sau khi nghe anh nói, tôi cũng ngừng khóc và hiểu được, tôi nói tôi tin anh và mong anh cẩn thận. Anh cảm thấy rất vui vì điều đó và cũng hứa với tôi rằng “người đầu tiên anh gặp khi về đó chính là em”. Tôi nghĩ rằng tôi thật ngốc khi đã không tin tưởng anh và tôi biết điều mình nên làm giờ đây chính là tiếp tục ủng hộ các phong trào chung tay đẩy lùi dịch bệnh tại địa phương. Để giúp các y bác sĩ tuyến đầu đỡ vất vả hơn và tôi cũng thầm chúc cho sức khoẻ tất cả mọi người cả bác sĩ và bệnh nhân đang nằm đó được bình an!
Bạn vừa lắng nghe lá thư được gửi đến từ bạn Bảo Vy. Bạn thân mến! Có bạn trai làm bác sĩ, các cô gái sẽ không khỏi lo lắng, thấp thỏm, đứng ngồi không yên. Ai cũng muốn chọn an toàn, bình yên. Nhưng, nếu ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai? Sẽ có những người phải hy sinh sự an toàn và bình yên của họ để bảo vệ sự bình yên cho rất nhiều người khác, trong đó có chúng ta. Vì thế, nếu thương họ thì hãy để yên cho họ thực hiện nhiệm vụ của mình, đừng biến sự quan tâm trở thành lòng ích kỷ. Để khép lại chương trình của tuần này, mời bạn đến với lá thư tràn đầy tinh thần lạc quan về một ngày không xa, Việt Nam sẽ chiến thắng đại dịch.
Lá thư: Hãy tin chúng ta sẽ thắng (Phạm Đức Bình)
Có thứ “giặc” nào không đáng sợ phải không em. Giờ cứ sau mỗi một đêm, chúng mình lại thức dậy giữa tâm cuộc chiến. Dẫu vẫn biết, có nhiều thứ trong đời chúng ta không mong cầu nó đến. Nhưng bằng cách nào đó, nó vẫn tiếp tục diễn ra.
Đất nước mình bốn nghìn năm xương máu của ông cha. Luôn có những người xông pha nơi tuyến đầu chiến trận. Giặc xâm lăng còn đuổi cùng, đánh tận. Để có bình yên, chấp nhận đổi thân mình.
Chúng ta may mắn phải không em, được sinh giữa thời bình. Không biết đến màu chiến tranh hay mùi khói đạn. Nhưng em ạ, nhân loại đang thực sự trải qua một cơn đại nạn. Hơn một vạn người đã mãi mãi ra đi.
Chúng ta đang sống trong những ngày tháng cách ly. Mọi người cố gắng ngồi yên khi tổ quốc cần điều đó. Nhưng đất mẹ vẫn mở lòng đón những đứa con bé nhỏ. Về tựa nương, khi nguy khó bao trùm.
Và em ơi vẫn có những anh hùng. Họ cũng giản đơn là người trần mắt thịt. Họ cũng giống chúng ta, sinh ra và sẽ chết. Nhưng vẫn lặng lẽ hy sinh khi biết tổ quốc cần.
Có ai biết phía sau một màu áo quân nhân. Là cái ngủ chập chờn và bữa ăn vội vã. Vẫn sống hiên ngang với quyết tâm sắt đá. Giữ trọn nghĩa quân dân đã có bấy lâu rồi.
Và ai biết có bao nước mắt và cả những mồ hôi. Đã lặng lẽ rơi sau áo Blouse trắng. Họ chấp nhận tất cả mọi thứ trong thầm lặng. Để quyết tấm dành phần thắng cho tổ quốc chúng mình.
Em ạ! Tất cả họ cũng đều có gia đình. Cũng đều ước mong yên bình và hạnh phúc. Những bữa cơm nhà đã lâu rồi vắng mặt. Có thể chỉ có những yêu thương qua những tin nhắn vội vàng.
Chúng mình hãy cảm ơn về sứ mệnh họ đang mang. Và chúc cho những anh hùng vững vàng nơi đầu tuyến. Cảm ơn vì tất cả những hy sinh không thể nào đong đếm. Rồi gian khó qua và sẽ đến an bình.
Anh ước là những ngày tháng này rồi sẽ thật qua nhanh. Em có tin không, đất nước mình sẽ thắng. Mọi thứ lại hiền hoà, phố phường thôi vắng lặng. Bão giông qua đi và nắng sẽ lại về.
Bạn vừa lắng nghe những câu chuyện, những lá thư tâm sự có liên quan đến dịch Covid-19.
Nếu yêu thích Blog Radio, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận của bạn nhé!
Mời bạn gửi những tâm sự, sáng tác của mình đến chương trình, bằng cách truy cập vào website blogradio.vn, đăng nhập và gửi bài. Blog Radio được phát hàng tuần tại website và kênh Youtube blogradio.vn. Đừng quên nhấn đăng ký và nhận thông báo để không bỏ lỡ những chương trình mới nhất nhé!
Tác giả: Ngọc Anh, Bảo Vy, Phạm Đức Bình
Giọng đọc: Titi, Sand
Thực hiện: Hằng Nga
Thiết kế: Hương Giang
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.