Mẹ ơi! Con gái nhớ mẹ!
2019-07-21 02:05
Tác giả: Tiểu Lộc Giọng đọc: Hà Diễm
blogradio.vn - Loay hoay giữa một mớ bộn bề của cuộc sống, những áp lực, những buồn âu, khó nhọc cứ khiến trái tim tôi thổn thức một nỗi nhớ quê nhà.
***
Đã hơn một lần, tôi khát khao mình có thể bé lại, khát khao được kề bên cha mẹ, nằm trong lòng quê hương như những ngày non dại. Loay hoay giữa một mớ bộn bề của cuộc sống, những áp lực, những buồn âu, khó nhọc cứ khiến trái tim tôi thổn thức một nỗi nhớ quê nhà.
Tôi khao khát mình được quây quần bên bữa cơm gia đình, được ăn những thức ăn dân dã, đạm bạc của vùng quê nghèo mà đầy ắp yêu thương. Kí ức về đĩa rau lang luộc chấm cùng chén mắm cái, hay nồi canh chua cá lóc của mẹ cứ hiện về trong tiềm thức của tôi. Bây giờ, sau bao năm lăn lộn nơi phố thị, được thưởng thức đầy của ngon vật lạ, tôi vẫn không sao quên được hương vị yêu thương của bữa cơm gia đình, là ngọt bùi, là sẻ chia.
Tôi thèm khát được cuộn tròn như chú mèo nhỏ vào lòng mẹ, trên chiếc chõng tre cót cét những đêm hè, nũng nịu, mè nheo như ngày còn thơ bé. Tôi thèm hơi gió mẹ phe phẩy chiếc quạt mo, rồi ngân nga vài ba câu hò “Ầu ơ…Ví dầu cá bống đánh đu…Tôm càng hát bội, cá thu cầm chầu…” rồi lim dim chìm vào giấc ngủ. Bây giờ nhà cao cửa rộng, nội thất tiện nghi, nhưng tôi không sao quên được dư âm thân thương ngày ấy. Đã bao đêm về, tôi cuộn tròn trong chiếc chăn bông, thì thầm “Mẹ ơi! Con gái nhớ mẹ!"
Tôi thèm khát được thong dong trên chiếc xe đạp cũ, tíu tít cùng lũ bạn trong làng lên rừng hái sim, chà là…., Tôi nhớ nụ cười têu tếu với hàm răng đen sì tím lịm của lũ bạn khi cho những thứ gọi “kho báu” của núi rừng vào miệng, rồi thích thú reo hò vui vẻ. Vài ba lần, tôi bật cười khi nhớ lại cảnh trốn mẹ ngủ trưa trèo lên cây trứng cá chơi cùng lũ bạn. Chợt nhận ra, tất cả mọi thứ đều là đã từng, là tiếc nuối, là ngậm ngùi.
Tôi ao ước lại được khoác lên người bộ đồng phục học sinh, tung tăng chiếc khăn quàng đỏ thắm, đeo balo chạy trên con đường làng, với niềm hăng say đến trường cùng chúng bạn. Rồi…khi đã trở thành một cô gái 16 tuổi, với tà áo dài thước tha trong gió, tôi dịu dàng, e thẹn ngồi sau lưng cậu bạn, trên chiếc xe đạp chở đầy hoa phượng, chở mối tình đầu, chở cả chuyến thanh xuân tuổi trẻ.
Ôi cái cảm giác ban sơ ngọt ngào, thơ ngây, thuần khiết ấy, cho dù có đánh đổi trăm nghìn điều quý giá khác, cũng không thể mua lại được.
Thời gian vẫn cứ trôi, như dòng nước chảy, chẳng bao giờ dừng lại. Xuân, hạ, thu, đông bốn mùa luân chuyển, từ năm này qua năm nọ, con người ta cũng vì thế mà lớn dần lên. Xa rời những suy nghĩ giản đơn, những thói quen, hành động mà vốn dĩ chỉ là đặc quyền của trẻ con, chúng ta buộc phải trưởng thành, buộc phải làm người lớn.
Mỗi con người là một hoàn cảnh, bao nhiêu con người là bấy nhiêu ngã rẽ giữa chốn trần gian. Ai rồi cũng mang trong mình những trách nhiệm, những nỗi niềm riêng. Đứng giữa muôn vàn lo toan, giữa trăm bề lo lắng, đột nhiên, ước bản thân mình có cổ máy thời gian để quay về quá khứ, quay về tuổi thơ để hưởng trọn niềm trong trắng, vô tư của một đứa trẻ.
Chúng ta vật vã lớn lên, vật vã học cách trưởng thành, để rồi chợt nhận ra rằng, làm trẻ con vẫn luôn luôn là điều tuyệt vời nhất!
© Tiểu Lộc - blogradio.vn
Giọng đọc: Hà Diễm
Thiết kế: Cao Vương Nhật
Sản xuất: Nhóm Blog Radio
Mời xem thêm chương trình:
Có những ngày bỗng thấy mình trưởng thành hơn hôm qua
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.