Tôi đã bật khóc vì lời nói dối của mẹ
2019-07-14 01:10
Tác giả: Thiên Giao Giọng đọc: Hà Diễm
blogradio.vn - Có lần về quê bất ngờ, gần giờ cơm, mẹ không kịp chuẩn bị gì mâm cơm chỉ vọn vẹn một tô canh rau và chén nước mắm. Mẹ nhìn tôi “thịt mới hết lúc trưa, chiều nay mẹ bận không kịp đi chợ, cả nhà ăn tạm”. Tối, nghe thằng em thủ thỉ: “Chị hai ơi, mẹ nói dối, ngày nào cũng ăn canh với nước mắm thôi, thỉnh thoảng có thêm cá, lâu rồi em chưa được ăn thịt. Mẹ nói ở nhà ăn khổ chút dành tiền cho hai học, ở thành phố hai mà ốm thì không ai chăm”. Cổ họng tôi nghẹn ứ, đau, nước mắt lã chã rơi mặn chát!
***
Nếu ai đó hỏi tôi rằng: Hạnh phúc đối với bạn là gì? Thì tôi sẽ trả lời ngay mà không cần phải đắn đo suy nghĩ: "Hạnh phúc của tôi là được làm con của mẹ".
Mẹ tôi chỉ học hết cấp 2, mẹ chưa bao giờ kèm tôi học hay dạy tôi luyện chữ. Mẹ chỉ là nông dân, thu nhập rất thấp, mẹ chưa bao giờ cho tôi một khoản tiền tiêu vặt nào trong tháng, cũng không thể mua cho tôi búp bê, gấu bông hay quần áo đẹp. Mẹ không biết đi xe máy nên mẹ không thể chở tôi đi chơi hay đưa đón tôi đến trường khi tôi học xa nhà. Mẹ luôn bận rộn từ sáng sớm đến tận khuya nên chưa bao giờ có thời gian để ngồi nghe tôi thủ thỉ tâm sự về những chuyện ban sáng trên lớp học, hay kể cho tôi nghe câu chuyện Nàng tiên cá tôi vẫn thích. Mẹ tôi không được như mẹ đám bạn, không thể mua cho tôi những thứ tôi muốn, cũng không làm những việc mẹ đám bạn vẫn làm cho chúng mỗi ngày.
Tôi đã từng rất ghét mẹ. Lúc nhỏ, tôi luôn cảm thấy mình thiệt thòi, thiếu thốn mọi thứ so với bạn bè. Tôi thèm được như đám bạn, thèm có người mẹ như mẹ của chúng. Chưa bao giờ tôi đặt mình vào vị trí của mẹ và chưa một lần tôi hiểu cảm giác mẹ đã trải qua, nỗi khổ cực mẹ đã phải chịu. Khi tôi đủ lớn để hiểu ra mọi thứ thì mẹ tôi đã đi qua quá nửa đời người, mái tóc ngả màu pha sương, những vết chân chim đã in hằn lên mắt mẹ. Tôi hối hận liệu có còn kịp không?
Ngoại tôi vẫn thường kể chuyện về mẹ, mỗi lần như thế ngoại đều khóc. Còn tôi thấy nghẹn ứ ở cổ, nước mắt rơi lúc nào không hay. Ngoại bảo "con cái là lộc trời cho" nhưng với mẹ tôi, sinh mỗi đứa con là chịu thêm một nỗi tủi hờn, một vết thương lòng không thể xóa. Ngày tôi chào đời, mẹ đã khóc rất nhiều, khóc vì hạnh phúc và khóc vì tủi nhục phải gánh. Vì tôi là con gái, là đứa con gái thứ hai mẹ sinh ra nên bị nhà chồng hắt hủi, cái gia đình trọng nam khinh nữ ấy vào đêm đầu tiên mẹ về nhà sau khi sinh tôi, người ta dựng giường đuổi mẹ. Chưa được một tuần sau sinh mẹ phải ra đồng làm việc nên giờ tuổi chưa cao mà chân tay đã mỏi, đau nhức khi trở trời.
Nhớ năm tôi học lớp 2, trời bão lớn nhà lại dột, mẹ đã thức suốt đêm ngồi ôm tôi vào lòng, dùng một tấm áo mưa che cho tôi còn mẹ chịu ướt. Lần đó vì tôi mẹ ốm, tôi nhớ mãi không quên.
Tôi lên cấp 2, tiền học ngày càng tăng, chi phí học tập càng nhiều. Năm học lớp 8, gần tới ngày tựu trường vẫn chưa có sách vở. Ngày tôi nhập học, mẹ đã chuẩn bị đầy đủ, sẵn sàng mọi thứ, khi tôi hỏi mẹ lấy chúng ở đâu, mẹ nhìn tôi cười hiền: “Mẹ có tiền, con đừng lo, cứ học cho ngoan, cho giỏi”. Lần đó mẹ bớt lúa trong nhà bán lấy tiền mua sắm cho tôi.
Tôi vào cấp 3, học lớp chọn của trường. Lớp học rất giỏi, “phong trào” cũng sôi nổi không kém, đầu năm học cả lớp làm đồng phục lớp, áo lớp, giày lớp cả thảy tận mấy trăm ngàn. Tôi biết mẹ không có tiền, cũng không dám nói thật, lần đó tôi nói dối nạp tiền học thêm. Mẹ đi cấy thuê, bán thêm ít lúa gom đủ tiền, mẹ vui vẻ đưa hết cho tôi, còn hỏi thêm có thiếu không. Đêm, tôi trốn trong chăn khóc, từ đó tôi không nói dối lần nào để xin tiền nữa.
Rồi tôi lên đại học, học ở thành phố xa xôi, xa nhà nên ít khi về. Mỗi tháng vẫn nhận tiền mẹ gửi đều đặn, mẹ gọi điện cũng chỉ dặn dò ăn uống đầy đủ giữ gìn sức khỏe. Đôi lần ham vui nơi phồn hoa đô hội, lâu tôi không gọi về, mẹ lo tôi ốm, gọi lên hỏi đủ thứ rồi nghẹn ngào “cả nhà nhớ con”. Tôi học ở xa được tự do, thoải mái, được cầm tiền tự quản lý chi tiêu, nhiều khi đua đòi sắm sanh, tiệc tùng thâu đêm không tiếc rồi hết tiền lại gọi về mẹ gửi.
Có lần về quê bất ngờ, gần giờ cơm, mẹ không kịp chuẩn bị gì mâm cơm chỉ vọn vẹn một tô canh rau và chén nước mắm. Mẹ nhìn tôi “thịt mới hết lúc trưa, chiều nay mẹ bận không kịp đi chợ, cả nhà ăn tạm”. Tối, nghe thằng em thủ thỉ: “Chị hai ơi, mẹ nói dối, ngày nào cũng ăn canh với nước mắm thôi, thỉnh thoảng có thêm cá, lâu rồi em chưa được ăn thịt. Mẹ nói ở nhà ăn khổ chút dành tiền cho hai học, ở thành phố hai mà ốm thì không ai chăm”. Cổ họng tôi nghẹn ứ, đau, nước mắt lã chã rơi mặn chát!
Tôi trở lại trường, lao vào học, quyết tâm lấy học bổng. Tôi bắt đầu làm thêm, ngày học tối lại chạy qua quán cà phê. Vừa học vừa làm cực lắm, nhiều lúc khách đông chạy không kịp nghỉ, ngày nhận lương tôi khóc, khóc vì vui và khóc vì tôi thấm thía cái cảm giác đổ mồ hôi, nước mắt để làm ra đồng tiền khó khăn, cực khổ thế nào. Tôi nhớ mẹ!
Tuổi 20, tuổi đẹp nhất của đời người! Tôi nhận ra mình chưa bao giờ nói với mẹ một lời cảm ơn hay xin lỗi. Chưa bao giờ tôi chạy về nhà và ôm mẹ thật chặt, chưa bao giờ mua tặng mẹ một bó hoa thật đẹp hay nấu cho mẹ một bữa ăn ngon. Tuổi 20 tôi mới nhận ra tóc mẹ đã nhiều thêm những sợi bạc, trên trán mẹ đã xuất hiện những nếp nhăn. Áo mẹ cũ rồi, vì đã từ lâu lắm mẹ chưa tự mua đồ cho bản thân, cả một đời chỉ lo cho chồng con mà không nghĩ cho mình. Tôi hối hận vô cùng… Cứ nghĩ rằng sẽ học thật chăm chỉ, sẽ thật thành công và báo đáp mẹ thật nhiều. Nhưng chợt nhận ra thời gian không chờ đợi ai, những điều ấy thật xa xôi quá. Giờ đây, tôi chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà, ôm mẹ thật chặt, sà vào lòng mẹ thật lâu và nói với mẹ một điều thôi: Mẹ ơi, con xin lỗi. Con yêu mẹ rất nhiều!
© Thiên Giao – blogradio.vn
Giọng đọc: Lan Phương
Sản xuất: Nhóm Blog Radio
Thiết kế: Cao Vương Nhật
Mời xem thêm chương trình:
Giá có thể trốn phố về quê
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.