Phát thanh xúc cảm của bạn !

Dừng yêu em lại

2025-02-11 19:00

Tác giả: Bà tám siêu cấp


blogradio.vn - Không biết từ bao giờ chỗ ấy trở thành nơi quen thuộc mỗi khi em hay anh gặp chuyện gì buồn phiền. Anh cũng không biết từ khi nào mà anh đã bắt đầu thấy thích em rồi.

***

Dù tình yêu này sẽ không bao giờ có kết quả như anh đã từng mong chờ nhưng không hiểu sao anh vẫn cứ bất chấp để yêu em. Với em, anh chỉ là người anh kết nghĩa không có gì hơn thế nữa. Nhưng em nào biết rằng bao năm qua anh vẫn luôn thầm yêu em đơn phương. Giờ anh nghĩ đã đến lúc anh phải dừng tình cảm bao năm của anh dành cho em lại. Bởi giờ đây em đã tìm được một người yêu và hiểu em nhiều hơn cả anh. Và em xứng đáng được sống trong hạnh phúc bên người ấy.

Anh vẫn nhớ lần đầu tiên anh gặp em là khi anh đang trên đường tan học về, em vì né một chú chó băng ngang qua đường và vô tình chạy tông xe đạp trúng vào anh. Chẳng may, em làm chiếc áo sơ mi trắng của anh dính toàn vết bùn đất. Em rối rít xin lỗi và hứa sẽ mua một chiếc áo sơ mi trắng khác để đền lại cho anh, mặc cho anh luôn miệng nói không sao cả. Em luôn là cô gái mà bất cứ chàng trai nào luôn phải chú ý em mỗi khi em xuất hiện. Bởi vì em có một nụ cười ấm áp với giọng nói truyền cảm. Tuy em không có vẻ ngoài thu hút như người con gái khác nhưng em lại mang đến một nguồn năng lượng sống tích cực. Nếu ai không hề hay biết gì về hoàn cảnh em thì cũng không thể tin em là một cô bé sống lạc quan nhiều đến như vậy. Vì ba mẹ em đã mất do căn bệnh thế kỉ mà ai cũng phải sợ hãi. Nhưng may mắn thay em sinh ra lại là một đứa trẻ khỏe mạnh không bị lây nhiễm căn bệnh quái ác ấy. Dù cho, em có gặp bất cứ chuyện gì thì em vẫn luôn cố gắng nở nụ cười trên môi và vượt qua tất cả. Nhưng mấy ai biết được đằng sau đó là những ngày tháng em luôn phải chịu đựng một mình và chẳng có một ai để có thể chia sớt nỗi cô đơn cùng em.

Chợt một ngày, như mọi khi anh lại trốn học lên ban công của trường ngồi thì tình cờ nhìn thấy em. Và anh lại vô tình chứng kiến em khóc và chính em cũng không hề hay biết có sự hiện diện của anh. Một hôm cũng như thường lệ, anh lại ra chỗ ấy và lần này anh muốn tiến về phía em để làm quen. Em hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của anh. Nhưng rồi chúng ta cũng bắt đầu cởi mở nói chuyện với nhau nhiều hơn. Có lẽ, cũng từ đó mà em với anh dần trở nên thân nhau thêm một chút. Không biết từ bao giờ chỗ ấy trở thành nơi quen thuộc mỗi khi em hay anh gặp chuyện gì buồn phiền. Anh cũng không biết từ khi nào mà anh đã bắt đầu thấy thích em rồi.

Khi anh rời xa quê lên thành phố học thì chúng ta dần trở nên xa cách. Không biết bao lâu rồi, chúng ta vẫn chưa gặp lại nhau. Có chăng vì giờ em đã có người yêu thế nên thời gian chúng ta gặp nhau thưa dần hơn trước nữa. Bởi em không muốn người ấy hiểu lầm về mối quan hệ giữa anh và em. Và giờ anh phải chấp nhận rằng tình yêu của anh dành cho em chỉ đến từ một phía anh mà thôi. Thật lòng, anh mong em sẽ hạnh phúc. Dù rằng, anh không hề thích nhìn em bên người con trai khác đâu nhưng anh không thể phủ nhận được, tình yêu của người ấy dành cho em còn lớn hơn cả tình yêu của anh dành cho em nữa. Anh đành chấp nhận thua cuộc để nhìn em hạnh phúc bên người ấy. Dẫu sao đi nữa anh cũng cảm ơn em đã đến trong cuộc đời anh. Với anh, những gì chúng ta đã cùng nhau trải qua sẽ luôn là những kí ức đẹp nhất của anh.

Tạm biệt mối tình đầu của anh - em hãy sống hạnh phúc và luôn mỉm cười thật tươi như trước đây. Anh sẽ không bao giờ quên đi những ngày tháng hạnh phúc nhất đã từng trải qua cùng em. Dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra thì em hãy nhớ rằng em mãi là cô em gái kết nghĩa của anh vẫn như ngày nào.

© Bà tám siêu cấp - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Cần Bao Nhiêu Duyên Nợ Để Ở Bên Nhau Đến Suốt Đời | Radio Tâm Sự

Bà tám siêu cấp

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đợi

Đợi

Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình

Vẫn là chính mình

Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng

Lời hứa cuối cùng

“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu

Đánh mất tình yêu

Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh

Mùa đông không anh

Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ

Hạnh phúc riêng của mẹ

Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ

Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.

back to top