Nhìn lại một năm 2024 đã qua...
2025-01-27 17:25
Tác giả:
Điểm dừng chân trên con đường tuổi trẻ.
blogradio.vn - Trong những thời điểm cậu đánh mất hy vọng, hãy nhớ rằng vũ trụ đã lên kế hoạch cho điều này. Mọi chuyện đều có mục đích và cậu cũng vậy đó. Chỉ cần không chối bỏ bản thân mình thì cậu và tớ đã cực kỳ tốt, cực kỳ nhẹ nhàng, cực kỳ đáng giá rồi.
***
“Giờ là lúc nhìn lại một năm đã qua
Giờ là lúc nhìn lại từng chặng đường đã qua
Thành công hay thất bại
Trưởng thành hay vẫn ngây ngô, như lúc ban đầu!”
Năm 2024 chuẩn bị khép lại rồi, những kí ức được tua lại trong trí nhớ như vừa mới trải qua gần đây vậy! Năm vừa qua của bạn thế nào, vẻ vang hay là khóc đi nhiều? Với tớ, có lẽ 2024 là một năm mà tớ chua xót, hận đời và đau khổ, khóc và suy nhiều tới vậy.
Mùa Noel giáng sinh an lành năm 2023, tớ phải vào viện nằm vì một căn bệnh mà không nghĩ nó đã dần dần cướp đi tuổi trẻ, cuộc sống, và khát khao của một cậu bé đang tập làm người lớn, muốn khám phá thế giới bao la này. Ngày sinh nhật tròn 22 tuổi, cũng là ngày lên bàn mổ, 4 tiếng đồng hồ trôi dài và lâu như là thế kỉ vậy. Những vết cắt, vết rạch và khâu vẫn không thể nào quên được. Nhưng thật kì lạ, có lẽ ông trời cũng đã ban tặng cho tớ một món quà như lời an ủi vậy. Chả là ngày tớ lên bàn mổ có 1 đoàn bác sĩ Singapore sang, mang theo những trang thiết bị y tế và sẽ mổ miễn phí cho một vài ca, trong đó tớ là người được chọn. Tớ vẫn nhớ ông bác sĩ người Sing xoa đầu tớ và nói rằng: "Never give up” - đừng bao giờ từ bỏ, lúc đó tớ chỉ muốn khóc thôi, nhưng đã phải nén lại vì vết thương còn chưa lành.
Thời gian, những vết thương đã dần khô lại và những vết sẹo lồi hiện lên trên da thịt, như một dấu mốc, một kí ức và một nỗi đau không phai sẽ theo cả đời. Sau thời gian đó, tớ gần như suy sụp hoàn toàn, trầm cảm, thu mình vào một góc phòng, chờ cho cơn bão đi qua. Thế giới của tớ lúc đó như một bức tranh màu đen, khó vẽ được nụ cười. Tớ ít nói, tớ trầm tĩnh đến đáng sợ. Một đứa trẻ luôn vui tươi, yêu đời luôn cố gắng phấn đấu vì muốn được đến nơi mình muốn đến, lại gặp phải thử thách quá khốc liệt mà ông trời ban tặng. Trong im lặng, tớ vẫn đang chữa lành những vết thương mà không muốn nhắc tớ nó… Nhưng may mắn nhất, là tớ luôn có những người thân luôn bên cạnh, đồng hành, lắng nghe những ấm ức của đời dành cho mình. Nhìn lại tớ thấy một điều quý giá: Gia đình là thứ tồn tại duy nhất.
Tớ đã suy nghĩ tới bạc cả tóc những lúc mẹ cha khó khăn, cần hỗ trợ mà con chả làm được gì. Tớ đã ra đời lăn lội, những lời nói kẻ khinh thường, dù ấm ức nhưng luôn phải nuốt nước mắt vào trong; mỗi lần về khóc sụt sịt như một đứa trẻ, khóc mệt rồi thì ngủ, sáng mai lại đi làm như không có chuyện gì xảy ra. Mẹ tớ đi xem bảo sang năm tớ là năm hạn, tam tai hay thái tuế gì đó, nói thật là tớ cũng tin nhưng không nhiều. Nghiệp, họa thì tâm ta mà ra. Tâm ta an thì lòng ta thanh thản.
Hãy sống trở thành một người tử tế, luôn ngẩng cao trước ánh mặt trời dù biết bão giông sẽ đến phá đám, khiến chúng ta siêu lòng. Thực ra, thế giới này không thay đổi theo hướng tốt hơn, mà chính bạn mới là người đang thay đổi theo hướng tốt hơn. Trong những thời điểm cậu đánh mất hy vọng, hãy nhớ rằng vũ trụ đã lên kế hoạch cho điều này. Mọi chuyện đều có mục đích và cậu cũng vậy đó. Chỉ cần không chối bỏ bản thân mình thì cậu và tớ đã cực kỳ tốt, cực kỳ nhẹ nhàng, cực kỳ đáng giá rồi.
“Hạnh phúc là nhìn đời đắm say, như ngắm nhìn một bông hồng mà quên đi gai gọn”. Những thời kỳ khó khăn chỉ là một chặng đường để đến với hạnh phúc và sự thành công. Tốt nghiệp với tấm bằng đại học trong tay, nhưng lại không làm đúng chuyên ngành mình đang học là cảm giác sao nhỉ? Tớ muốn khám phá thế giới này, tớ muốn được làm những gì mà mình muốn, muốn ăn món ăn mình thích và muốn không phải bận tâm quá nhiều những thứ sáo rỗng bên ngoài. Nhưng đời lại không dễ như là mơ, những đồng tiền mà tớ kiếm ra được, đều chua xót và xen lẫn những đắng cay trong đó. Một mình trong căn phòng với ánh sáng yếu ớt được bao chùm một màu đen bốn bức tường bao quay, có lẽ tớ đã quen với cô đơn, quen với cuộc sống như hiện tại rồi.
Tớ đã từng chạy liên tục 10km và đạp xe 10km trong một cuộc giải chạy thể lực, tớ chưa bao giờ nghĩ là tớ đã làm được trong khi sức khỏe của tớ vẫn chưa sẵn sàng cho những thứ đó. Lúc đó, tớ chỉ nghĩ là cố thêm một chút nữa thôi, cố thêm một chút nữa thôi... Một nguồn sức mạnh nào đó đã thúc đẩy, khiến tớ mạnh mẽ hơn, không bao giờ bỏ cuộc, luôn hướng về phía trước, mục tiêu đặt ra.
Cuộc đời là cuộc hành trình, chứ không phải đích đến. Tớ đã đặt chân được lên Hà Giang, vượt qua những cung đừng sạt lở, nguy hiểm để được ngắm nhìn ruộng lúa bậc thang chín ngả vàng ở Hoàng Su Phì, chụp bức ảnh cảm xúc. Mỗi bức ảnh đó là một phần trong hành trình của tớ, thể hiện cách tớ nhìn thế giới và những gì tớ coi là quan trọng.
"Trái đất bao la rộng lớn, riêng mình ta là không lớn", sắp bước sang tuổi 23 rồi, liệu những thử thách phía trước nó có tàn khốc, áp lực và đau khổ nhiều không? Tương lai phía trước là một dấu hỏi mà ta không thể đoán trước được, nhưng ngày mai chắc chắn sẽ là một món quà, hãy chân trọng từng phút giây, khoảnh khắc mình còn có nhau. Thầm cám ơn những người ở lại, hãy tha thứ cho những lỗi lầm và bao dung cho chính bản thân chúng ta đã từng vấp ngã. Đừng cố chấp, hay cứ bám víu vào những quá khứ xa vời, những thứ đã qua thì cũng đã qua rồi. Hãy cất giữ kí ức thật sâu vào trong lòng, và mở một ngăn cửa mới chào đón những điều tốt đẹp sẽ đến trong năm tới.
Điều tớ muốn gửi tới mọi người trong năm 2025 là: "Hãy để bản thân được nghỉ ngơi. Đừng nghĩ nhiều nữa. Điều gì đến nhất định sẽ đến thôi. Không ai ngăn cản được cả". Cuộc sống vốn dĩ đã rất mệt mỏi rồi, đâu nhất thiết phải nghĩ nhiều đến thế. Hãy luôn yêu thương và chăm sóc bản thân thật tốt nhé. Nếu cậu có nỗi buồn, tớ sẽ làm nó trở nên thật đẹp!
“Các bạn ơi ~ hãy sống hết mình nhé!”
© Điểm dừng chân trên con đường tuổi trẻ. - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Cuối Cùng Chúng Ta Vẫn Nên Buông Tay | Radio Tâm sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đợi
Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình
Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ
Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?
Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng
“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh
Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ
Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ
Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.