Mẹ của tôi
2024-12-31 17:25
Tác giả:
Điểm dừng chân trên con đường tuổi trẻ.
blogradio.vn - Mẹ giờ cũng đã nghỉ hưu, nhưng con thơ dại chỉ mới bắt đầu bước vào đời. Mẹ lại suy nghĩ, lo toan cho công việc, tương lai sau này. Sao mẹ không nghĩ, không buồn về những năm tháng thay xuân của mình?
***
"Ngày con cất tiếng khóc chào đời
Ngày mẹ đã nói niềm vui trào dâng ngập trời
Bằng yêu thương của cha đã dành
Để trong mái ấm từng ngày qua con lớn lên.
Là lời ru mẹ đưa bên cánh võng cho con say giấc ngủ
Là lời cha từng ngày ấm êm mong sao cho con nên người
Thời gian lấy đi tuổi xuân của mẹ
Và con lấy đi sức sống mẹ cha,"
Thời gian trôi qua thật nhanh, tôi cũng đã chuẩn bị bước sang tuổi 23, và mẹ cha lại công thêm một tuổi xuân nữa. Ngồi viết về người phụ nữ Việt Nam truyền cảm hứng của đời mình. Tôi lại nhớ về người mẹ của mình. Những kí ức thời ấu thơ trôi qua thật nhanh, mà tôi chỉ tưởng tượng, hình dung qua những lời kể của ông bà, các bác. Ngày xưa, bố mẹ tôi lấy nhau nhưng bị hiếm muộn, nhiều năm tháng mong chờ, cầu xin, khấn tứ phương mong sẽ có một đứa con. Bố mẹ cũng đã 2 lần xin nhận con nuôi nhưng không thành. Để rồi, năm 1999 thì nhận đứa cháu, con bác bên bố làm con nuôi. Nuôi anh lên được 3 năm thì những lời cầu nguyện chân thành, mong ước và đợi chờ đã thành hiện thực. Một sinh linh bé nhỏ đã khóc tiếng khóc chào đời, mang tới tình yêu thương và niềm vui cho một gia đình. 8 năm trời, một con số quá là dài cho sự mong chờ thành viên trong gia đình xuất hiện. Tôi cũng phần nào cảm nhận được sự khao khát trong vô vọng, nỗi buồn sâu lắng của bố mẹ tại thời điểm đó là như thế nào.

Mẹ kể, sinh tôi ra vào mùa đông lạnh buốt của núi rừng Tây Bắc. Tôi khóc dạ đề đằng đẵng, liên tục khéo dài 3 tháng trời. Mẹ chỉ có đứng bế, không dám ngồi vì ngồi tôi lại khóc. Bà Ngoại tôi lên phụ giúp, bà kể mẹ ngày lúc đó nhìn thương lắm, và rất thèm ngủ. Có những ngày mẹ ngồi bục xuống nền gạch hoa lạnh để bế tôi. Bố tôi lúc đó được cử đi học, nên việc bế, chăm sóc tôi dồn hết vào tay mẹ. Tôi nhớ, mỗi tối mẹ thường bế và dong tôi đi ăn khắp nhà này nhà khác, mãi mới hết lưng bát. Nghĩ tới cảnh mẹ đi làm về mất vả, xong lại cho con cái ăn thôi đã thấy thương và vất vả. Lớn thêm vài tuổi, tôi là đứa trẻ nghịch ngợm, cũng có phần hư và nói láo. Lúc đó mẹ buồn lắm, nhiều khi mẹ còn quất mấy cái vào mông, đánh cho chừa nhưng mẹ cũng khóc xót xa cho con.
Thời gian cứ thấm thoát trôi, mái tóc bạc, những nếp nhắn dần dần xuất hiện. Vẻ trẻ trung, xinh đẹp dần thay bằng những lo toan, gánh vác cho gia đình. Mẹ kể ngày xưa, ban ngày mẹ đi học, chiều tối về lại làm công nhân xát gạo lương thực, một ngày bê 10 tấn thóc mà chỉ đổi lấy 30.000 ngàn đồng. Tiền dành dụm, mẹ lại mua sữa cho con loại tốt nhất, sữa Úc của Bệnh viện Nhi Thụy Điển. Mẹ giờ cũng đã nghỉ hưu, nhưng con thơ dại chỉ mới bắt đầu bước vào đời. Mẹ lại suy nghĩ, lo toan cho công việc, tương lai sau này. Sao mẹ không nghĩ, không buồn về những năm tháng thay xuân của mình?
Giờ đây, mẹ đã có nhiều thời gian đi đây đi đó, về quê được nhiều ngày, thăm non họ hàng, cô bác. Ngủ với bà ngoại được nhiều đêm, chứ không như những lần trước, sáng về rồi chiều lại hối hả, tay sách nách mang lên xe, rồi lại đi làm. “Con về rồi con lại đi”, là câu nói mà mỗi lần về thăm bà rồi lại đi luôn trong ngày mà mẹ nói với bà. Liệu 10 năm nữa, tôi có như vậy, về thăm nhà một vài hôm như một vị khách đặc biệt, rồi lại đi, quay trở lại công việc chán chường, náo nức mà hối hả. Tầm này, nếu mà trời thương, chắc mẹ cũng đã có cháu nội bế rồi. Cũng nhìn đứa con trai trưởng thành, gánh vác gia đình, hoặc là anh chiến sĩ công an mà mẹ mong muốn con của sau này. Con trai bất hiểu, xin lỗi mẹ nhiều lần vì đã không thể làm mẹ yên tâm.
Giờ đây, con lại gánh thêm những nỗi đau, căn bệnh hiểm nghèo mà có lẽ sẽ phải theo con đến hết cuộc đời. Ngày mà mẹ thấy con nằm trong Viện, con trách bản thân lắm. Mẹ à, con không biết trước được ngày mai, tương lai thế nào. Và cũng không thể biết được một ngày liệu ông trời có mang con đi thật xa hay không, vì con đã chuẩn bị tâm lý và có lẽ là đón nhận cho ngày đó: “lặng lẽ ra đi, không cần nến cũng chẳng cần hoa”. Nhưng vẫn có quá nhiều thứ đau đáu trong lòng mà con không làm được dành cho mẹ.
Mẹ là người phụ nữ con kính trọng và yêu thương nhất, người đã truyền cảm hứng sâu sắc cho con bằng những hy sinh thầm lặng, là minh chứng sống động cho tình yêu và nghị lực mà con luôn trân quý. “Hạnh phúc là nhìn đời đắm say/ Như ngắm nhìn một bông hồng mà quên đi gai nhọn”. Nửa cuộc đời còn lại, mong mẹ sẽ tìm thấy niềm vui bên những người yêu thương, thanh thản và nhẹ nhàng.
© Điểm dừng chân trên con đường tuổi trẻ. - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Yêu Bản Thân Và Sống Hạnh Phúc | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…














