Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mẹ của tôi

2024-12-31 17:25

Tác giả: Điểm dừng chân trên con đường tuổi trẻ.


blogradio.vn - Mẹ giờ cũng đã ngh hưu, nhưng con thơ dại chỉ mới bắt đầu bước vào đời. Mẹ lại suy nghĩ, lo toan cho công việc, tương lai sau này. Sao mẹ không nghĩ, không buồn về những năm tháng thay xuân của mình?

***

"Ngày con cất tiếng khóc chào đời

 

Ngày mẹ đã nói niềm vui trào dâng ngập trời

Bằng yêu thương của cha đã dành

Để trong mái ấm từng ngày qua con lớn lên.

 

Là lời ru mẹ đưa bên cánh võng cho con say giấc ngủ

Là lời cha từng ngày ấm êm mong sao cho con nên người

Thời gian lấy đi tuổi xuân của mẹ

Và con lấy đi sức sống mẹ cha,"

 

Thời gian trôi qua thật nhanh, tôi cũng đã chuẩn bị bước sang tuổi 23, và mẹ cha lại công thêm một tuổi xuân nữa. Ngồi viết về người phụ nữ Việt Nam truyền cảm hứng của đời mình. Tôi lại nhớ về người mẹ của mình. Những kí ức thời ấu thơ trôi qua thật nhanh, mà tôi chỉ tưởng tượng, hình dung qua những lời kể của ông bà, các bác. Ngày xưa, bố mẹ tôi lấy nhau nhưng bị hiếm muộn, nhiều năm tháng mong chờ, cầu xin, khấn tứ phương mong sẽ có một đứa con. Bố mẹ cũng đã 2 lần xin nhận con nuôi nhưng không thành. Để rồi, năm 1999 thì nhận đứa cháu, con bác bên bố làm con nuôi. Nuôi anh lên được 3 năm thì những lời cầu nguyện chân thành, mong ước và đợi chờ đã thành hiện thực. Một sinh linh bé nhỏ đã khóc tiếng khóc chào đời, mang tới tình yêu thương và niềm vui cho một gia đình. 8 năm trời, một con số quá là dài cho sự mong chờ thành viên trong gia đình xuất hiện. Tôi cũng phần nào cảm nhận được sự khao khát trong vô vọng, nỗi buồn sâu lắng của bố mẹ tại thời điểm đó là như thế nào.

Mẹ kể, sinh tôi ra vào mùa đông lạnh buốt của núi rừng Tây Bắc. Tôi khóc dạ đề đằng đẵng, liên tục khéo dài 3 tháng trời. Mẹ chỉ có đứng bế, không dám ngồi vì ngồi tôi lại khóc. Bà Ngoại tôi lên phụ giúp, bà kể mẹ ngày lúc đó nhìn thương lắm, và rất thèm ngủ. Có những ngày mẹ ngồi bục xuống nền gạch hoa lạnh để bế tôi. Bố tôi lúc đó được cử đi học, nên việc bế, chăm sóc tôi dồn hết vào tay mẹ. Tôi nhớ, mỗi tối mẹ thường bế và dong tôi đi ăn khắp nhà này nhà khác, mãi mới hết lưng bát. Nghĩ tới cảnh mẹ đi làm về mất vả, xong lại cho con cái ăn thôi đã thấy thương và vất vả. Lớn thêm vài tuổi, tôi là đứa trẻ nghịch ngợm, cũng có phần hư và nói láo. Lúc đó mẹ buồn lắm, nhiều khi mẹ còn quất mấy cái vào mông, đánh cho chừa nhưng mẹ cũng khóc xót xa cho con.

Thời gian cứ thấm thoát trôi, mái tóc bạc, những nếp nhắn dần dần xuất hiện. Vẻ trẻ trung, xinh đẹp dần thay bằng những lo toan, gánh vác cho gia đình. Mẹ kể ngày xưa, ban ngày mẹ đi học, chiều tối về lại làm công nhân xát gạo lương thực, một ngày bê 10 tấn thóc mà chỉ đổi lấy 30.000 ngàn đồng. Tiền dành dụm, mẹ lại mua sữa cho con loại tốt nhất, sữa Úc của Bệnh viện Nhi Thụy Điển. Mẹ giờ cũng đã ngh hưu, nhưng con thơ dại chỉ mới bắt đầu bước vào đời. Mẹ lại suy nghĩ, lo toan cho công việc, tương lai sau này. Sao mẹ không nghĩ, không buồn về những năm tháng thay xuân của mình?

Gi đây, mẹ đã có nhiều thời gian đi đây đi đó, về quê được nhiều ngày, thăm non họ hàng, cô bác. Ngủ với bà ngoại được nhiều đêm, chứ không như những lần trước, sáng về rồi chiều lại hối hả, tay sách nách mang lên xe, rồi lại đi làm. “Con về rồi con lại đi”, là câu nói mà mỗi lần về thăm bà rồi lại đi luôn trong ngày mà mẹ nói với bà. Liệu 10 năm nữa, tôi có như vậy, về thăm nhà một vài hôm như một vị khách đặc biệt, rồi lại đi, quay trở lại công việc chán chường, náo nức mà hối hả. Tầm này, nếu mà trời thương, chắc mẹ cũng đã có cháu nội bế rồi. Cũng nhìn đứa con trai trưởng thành, gánh vác gia đình, hoặc là anh chiến sĩ công an mà mẹ mong muốn con của sau này. Con trai bất hiểu, xin lỗi mẹ nhiều lần vì đã không thể làm mẹ yên tâm.

Giờ đây, con lại gánh thêm những nỗi đau, căn bệnh hiểm nghèo mà có lẽ sẽ phải theo con đến hết cuộc đời. Ngày mà mẹ thấy con nằm trong Viện, con trách bản thân lắm. Mẹ à, con không biết trước được ngày mai, tương lai thế nào. Và cũng không thể biết được một ngày liệu ông trời có mang con đi thật xa hay không, vì con đã chuẩn bị tâm lý và có lẽ là đón nhận cho ngày đó: “lặng lẽ ra đi, không cần nến cũng chẳng cần hoa”. Nhưng vẫn có quá nhiều thứ đau đáu trong lòng mà con không làm được dành cho mẹ.

Mẹ là người phụ nữ con kính trọng và yêu thương nhất, người đã truyền cảm hứng sâu sắc cho con bằng những hy sinh thầm lặng, là minh chứng sống động cho tình yêu và nghị lực mà con luôn trân quý. “Hạnh phúc là nhìn đời đắm say/ Như ngắm nhìn một bông hồng mà quên đi gai nhọn”. Nửa cuộc đời còn lại, mong mẹ sẽ tìm thấy niềm vui bên những người yêu thương, thanh thản và nhẹ nhàng.

© Điểm dừng chân trên con đường tuổi trẻ. - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Yêu Bản Thân Và Sống Hạnh Phúc | Radio Tâm Sự

Điểm dừng chân trên con đường tuổi trẻ.

DungtaplamBlog

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên

Lỡ duyên

Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức

Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

Tình khó phai

Tình khó phai

Em biết anh luôn là người yêu em và nghĩ cho em nhiều nhất. Nhưng anh à, em cần nên biết mọi chuyện đầu tiên chứ không phải giờ đây em là người sau cùng mới biết được.

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình

Không có gì đau lòng hơn việc chính những người ta yêu thương nhất lại không thể dang tay ôm lấy ta.

back to top