"Nhớ nhá - Hãy luôn giữ nụ cười"
2024-04-21 16:30
Tác giả:
blogradio.vn - Chỉ mong đoạn đường sau này của cậu, mọi thứ đều tốt, còn tớ cũng sẽ tập quên cậu. Đã 5 năm rồi, có lẽ cũng đến lúc tớ nên quên đi cậu để đón nhận những ánh nắng mặt trời của ngày mới.
***
Thỉnh thoảng lại nhớ đến cậu. Đột nhiên nghe được một số câu nói, khiến tớ trở tay không kịp. Đứng ngây ra tại chỗ, tớ bần thần nhận ra, hóa ra cậu sớm đã có người cậu thương nhớ…
Tớ buông bỏ tất cả ký ức. Nhưng tớ cũng chưa dám tin đây là định mệnh.
Trong những năm tháng thanh xuân của mình, ai cũng từng bỏ lỡ một người, mà mình nghĩ rằng sẽ theo ta đến cuối cuộc đời. Có lẽ những năm tháng ấy, chúng ta còn quá trẻ để hiểu rằng như thế nào là đánh mất, như thế nào là mãi mãi không thể quay lại. Tình đơn phương thời niên thiếu, thường luôn bắt đầu không có lý do và kết thúc bất ngờ không kịp đề phòng.
Thích cậu vào mùa thu năm ấy cũng là mùa thu mà chúng ta rời khỏi trường, xa nhau. Thanh xuân của tớ, dường như cũng có một phần rời khỏi theo cậu vậy. Sau bao năm, tới giờ tớ vẫn chưa thể mở lòng, cứ như là kiếp trước vậy. Bình An, học cùng lớp, gặp được cậu và thích cậu là chuyện tớ thấy may mắn nhất trong những năm tháng tuổi Thanh xuân này. Là cậu khiến cho đứa con trai chưa lớn này trưởng thành. Thanh xuân của tớ toàn có chơi điện tử, nhưng từ khi thích cậu và yêu đơn phương cậu, mỗi ngày trong đầu tớ luôn nhớ tới cậu.
Tớ thích thầm cậu, tất cả mọi người đều biết,... cả cậu cũng vậy. Nhưng thế mà cho đến hiện tại, tớ mới phát hiện ra, thật ra tớ và cậu, chẳng có một kỉ niệm gì với nhau... Tớ đã từng nghĩ đau khổ là không có được, nhưng có lẽ tớ sai rồi, tớ đau khổ hơn khi không có kỉ niệm gì với cậu. Rất cảm ơn cậu vì mặc dù không thích tớ nhưng vẫn luôn ôn hoà với tớ. Tớ chả biết sao nữa, cũng chẳng biết cảm giác hiện tại của mình, đau lòng, chua xót hay không can tâm, hay là cảm giác nhẹ nhõm, tớ cũng không biết nữa. Chỉ mong đoạn đường sau này của cậu, mọi thứ đều tốt, còn tớ cũng sẽ tập quên cậu. Đã 5 năm rồi, có lẽ cũng đến lúc tớ nên quên đi cậu để đón nhận những ánh nắng mặt trời của ngày mới.
"Người ta nói năm tuổi 17 đã thích ai rồi là phải mất cả đời để nuối tiếc, để ngẫm nghĩ về chúng mà chúng ta sẽ thường mỉm cười rồi lại bật khóc. Người ta bảo còn nhỏ thì biết gì mà yêu, nhưng họ không biết cảm xúc của những cô cậu học trò ấy đáng trân trọng biết bao. Tình yêu của người 17 tuổi khác với cảm xúc của những đứa trẻ cấp 1 cấp 2, lại càng khác xa so với những gánh nặng cuộc sống của người trưởng thành. 17 có thể sẽ gặp người chúng ta yêu nhất nhưng lại chẳng thể cùng ta đi hết con đường này, bởi vì chẳng ai có thể phá đi quy luật bất biến của thời gian, của sự ra đi, và của lễ trưởng thành”.
(Mối tình năm 17 tuổi là mối tình của thanh xuân)
Trong cuộc đời mỗi người, nên có ít nhất một lần vì người khác mà quên đi chính mình. Không mong có kết quả, không mong sẽ dắt tay nhau đi đến cuối cuộc đời, thậm trí không mong người ấy sẽ yêu bạn. “Cảm giác bỏ lỡ người mình thích ở cấp 3 như những kí ức mãi mãi vu vơ trong tâm trí, thứ tình yêu này sẽ không quên". Chỉ hy vọng, những năm tháng đẹp đẽ nhất của tuổi xuân, có thể sẽ gặp một người khiến bạn như thế...
Bình An, trong cuộc đời một người sẽ gặp được rất nhiều người, nhưng tình yêu mà tớ cảm thấy sâu sắc nhất vẫn không thể buông bỏ từ trước đến giờ chỉ có một. Cho dù kết cục có thế nào, có mù quáng hay ảo tưởng ra sao, thì đoạn tình cảm này thất bại rồi nhỉ? Cảm ơn cậu vì đã xuất hiện trong những năm tháng thanh xuân học trò của tớ!
Nếu như tớ có thể trưởng thành sớm hơn, có phải sẽ không để mất cậu không? Sau này, chúng ta đều phải cố gắng hạnh phúc. Ở cuộc sống mới. Ngày thi môn thi cuối cùng, tớ dùng mắt mình chụp rất nhiều bức ảnh. Tất cả đều là hình bóng của cậu...
"Buồn nào hơn buồn không thể buông. Tớ không biết giữa nỗi đau chưa từng được có và nỗi đau có nhưng lại mất đi, nỗi đau nào lớn hơn". Chào cậu nhé, cô gái năm 17 tuổi tớ thích. Từ hôm nay trở đi. Nhất định. Phải luôn nở nụ cười và hạnh phúc nhé.
Nguyễn Bình An, rất vui vì có thể gặp được cậu. Cảm ơn cậu. Tạm biệt.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Đôi Khi Từ Bỏ Cũng Là Một Loại Viên Mãn | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đất mẹ Cẩm Khê
Con trở về thăm đất mẹ Cẩm Khê Một miền quê êm đềm như cổ tích Nghe ai hát những lời ru tha thiết Như thuở nào mẹ ru giữa chiều quê

Đêm lặng của những linh hồn thức
Không phải là một lời hứa hẹn lãng mạn kiểu phim ảnh, mà là sự chấp nhận trọn vẹn con người thật của nhau, cả những góc tối, những mệt mỏi, những vết sẹo tâm hồn. Đêm đó, không có phép màu nào xảy ra, nhưng có một sợi dây đồng cảm vô hình đã được thắt chặt, bền bỉ và sâu sắc.

Quên đi tình đầu
Bao nhiêu cố gắng, sự mệt mỏi và nỗi cô đơn của em nơi xứ người chẳng là gì với anh cả. Nhiều người vẫn bảo em thật khờ dại khi làm tất cả và hi sinh cho anh quá nhiều.

Trả lại cho anh tình đẹp tuổi đôi mươi
Em bảo rằng em nghèo lắm đó nghe Nghèo cả một đời chẳng có gì để lại Chỉ có chút tình còn vương mang ở lại Tặng lại cho người làm quà cưới ngày mai

9 thói quen nhỏ làm nên người hạnh phúc, thành công
Sự kết hợp giữa hạnh phúc và thành công không đến một cách tình cờ mà được xây dựng từ những thói quen hàng ngày có chủ ý.

Một ngày mùa hạ, phượng vỹ nở hoa
Mùa hạ của nhiều năm sau, phượng vẫn nở hoa, ve sầu cũng đến. Nhưng dưới bóng cây năm đó chẳng còn bóng dáng của hai cô, cậu học trò và những rung động thanh thuần của tuổi mới lớn, chưa kịp nở hoa đã vội chia xa.

Tuổi trẻ cần sống vội vã để theo kịp với thời đại hay sống chậm lại để cảm nhận cuộc sống?
Dù tôi không phản đối việc người trẻ hiện nay phải sống vội để bắt kịp thời đại, nhưng theo tôi, chính việc sống chậm lại sẽ cho ta không gian để lắng nghe bản thân, thấu hiểu chính mình.

Tình yêu người lính
Bởi tình yêu nước đã thấm vào da thịt của bà từ lâu rồi. Bà muốn cống hiến cho quê hương này dù là công sức nhỏ bé của bà.

Duyên trần em bỏ lại
Duyên trần em bỏ lại Sống một đời bình yên Đi qua vùng cỏ dại Ngắt một đoá hoa hiền

Lạc mất nhau rồi
Em nào có lỗi gì mà anh lại làm như thế. Thà rằng anh nói anh muốn kết thúc tình yêu này thì có lẽ em sẽ đỡ tổn thương hơn. Cái cách anh làm càng khiến em đau lòng hơn.