Mùa thu chết...
2024-10-04 17:50
Tác giả:
Điểm dừng chân trên con đường tuổi trẻ.
blogradio.vn - Cuộc sống thật đau đớn, thật nhiều khổ sở, nhưng tôi vẫn mỉm cười. Tại sao à? Bởi khi tôi khóc, nó cũng chẳng khác gì cười, không thay đổi được gì cả.
***
Cơn bão Yagi đổ bộ vào thủ đô. Những cơn gió mạnh khủng khiếp đã kiến nhiều gốc cây, căn nhà bị tốc mái. Do bị ảnh hưởng của bão, nên công ty nay cho nhân viên nghỉ làm. Chiều, mình có nhận được cuộc gọi của trưởng phòng. "Mình đã không được nhận lên chính thức rồi mọi người ạ." Hơi buồn xíu.
Mình được làm ở trong hệ sinh thái của Tập Đoàn từ khi mới ra trường. Nói là chuyên nghiệp thì mình vẫn chưa thấy, chỉ thấy là hơi áp lực về Doanh số, khối lượng việc được giao khá nhiều. Ngày lễ 02/09 vừa rồi, mỗi người đều phải dành riêng 2 buổi để trực và tư vấn khách. Mức lương ra trường khởi điểm là 7 triệu - 10% thuế, nói là đủ sống giữa thành thị hoa lệ này cũng đúng, nói là thiếu thốn thì cũng không thiếu nhiều. Công việc này cũng không phải là công việc làm mang lại cho mình nhiều niềm vui gì cả, nhưng mình được cống hiến, góp sức và làm ra chính đồng tiền mà năng lực mà mình đang có.
"Nếu bạn lên nhầm chuyến tàu, hãy chắc chắn xuống ngay ở điểm dừng đầu tiên. Càng ở lâu càng đắt, chuyện đi trở lại sẽ khiến bạn tốn kém cả thời gian, tiền bạc, công sức. Tôi không chỉ nói về mấy chuyến tàu".
Nếu tiếp tục làm Cộng tác viên, mình sẽ có một vài công việc mới đươc giao như làm content trên Facebook, Zalo, chị sếp nghĩ nó sẽ là thế mạnh của mình. Nhưng thực sự, mình còn chả biết là mình thích gì và muốn gì. Mình thích viết Blog, tâm sự vì mình sợ một ngày, mình sẽ chết. Mình biết chứ, sức khỏe của mình không được tốt, nên nhiều lúc cũng tự ti và chán nản. Cảm thấy tất cả mọi thứ đều to lớn với mình, mình quá kém cỏi, thấp kém.
Nếu rời đi, mình muốn phải thật hãnh diện. Mình không muốn đi như thằng bị đuổi việc, thấp kém và sự chê bai của mọi người. Mình không muốn đồng tiền mình làm ra, tuy không được nhiều nhưng ít nhất nó phải thật sự có giá trị với năng lực của mình. Mình sẽ lại dành thời gian để đi tìm việc, bắt đầu, setup lại từ đầu cho bản thân.
Sự rời đi lần này cũng phản ánh năng lực của mình, cần phải luôn cải thiện kĩ năng cho bản thân. Khi đứng trước những sự lựa chọn. Mình không muốn chỉ trích bản thân gì cả, đi làm, mình có cố gắng, có cống hiến, nhưng cuối cùng mình nhận ra rằng: mình không chịu thay đổi để làm mới chính mình; cứ đi theo lối mòm cũ mà không biết bản thân đang đi về đâu; cứ lặp đi lặp lại một cách đến phát ngán. Để rồi, tự hỏi về đêm mỗi ngày mày đi làm vì điều gì, và ngày hôm nay đã tốt hơn một xíu hơn ngày hôm qua chưa. Cuộc sống thật đau đớn, thật nhiều khổ sở, nhưng tôi vẫn mỉm cười. Tại sao à? Bởi khi tôi khóc, nó cũng chẳng khác gì cười, không thay đổi được gì cả.

Ai rồi cũng phải đứng trước những cơn giông, cơn bão của chính mình. Việc của chúng ta là chấp nhận thực tại là nó đang xảy ra và tiếp diễn. Đối mặt hay lùi bước, trú ẩn là sự lựa chọn của mỗi người. Có những người coi đó là hèn nhát, nhưng khi ánh nắng, cầu vồng thắp sáng sau cơn bão, chúng ta mới thấy mình thật kiên cường khi vượt qua những khó khăn đó. Có lẽ một trong những bi kịch lớn của đời người là ôm một hoài bão vượt quá năng lực thực hiện của bản thân.
Môi trường sống có tác động mạnh hơn nhiều so với ý chí bản thân. Bạn không thể nào hồi phục trong môi trường mà nó khiến bạn bệnh ngay từ đầu. Chúng ta hồi trẻ thường mắc một cái lỗi rất lớn đó là không phân biệt được cái gì mình thích, cái gì mình hợp, và cái gì mình thực sự cần, thực sự tốt cho mình. Cả đời này, nếu muốn tiến xa hơn, bạn nhất định phải hiểu một đạo lý: "Bản thân muốn gì, thì tự mình làm, đừng đợi người khác tới cho".
Cuộc sống này, dù sớm hay muộn thì cuối cùng bạn cũng sẽ ngộ ra một điều rằng, con đường đi chỉ có bạn tự đi một mình, không ai có thể đồng hành mãi mãi. Vậy nên, thay vì dựa vào người khác, hãy dựa vào chính bản thân, việc mình có thể tự làm thì đừng nhờ vả người khác. Có vậy, bạn mới có thể giống như cây cổ thụ luôn trụ vững giữa đời dù cuộc sống có giông tố ra sao. Cổ nhân từng nói đường đi nhiều thì quen, việc làm nhiều thì trơn tru, thuận lợi. Trong cuộc sống này không có gì khó khăn cả, chỉ sợ người không có lòng, không sẵn sàng đối mặt nên việc gì mình có thể làm thì bạn hãy tự mình làm, dừng nhờ vả hay dựa vào người khác. Cái gì cũng nói thẳng, nói hết ra không phải là thẳng tính mà là thiếu trải nghiệm và hiểu biết...
Sau chuyến đi Hà Giang vừa rồi, được nghe kể của một Bác người Tày, trước làm Giáo viên ở Mèo Vạc có nói mình một câu mà mình thấy lệ trong lòng: Trước bác đi dậy học, bác có hỏi đứa trẻ người Mông rằng dũng cảm là gì, đứa trẻ ấp úng nói với cô the thẻ: “Cô không được mắng em ạ. Dũng cảm là đéo sợ". Là không sợ gì cả, là không sợ cái chết, những khó khăn thử thách mà cuộc sống mang lại. Tuy các em còn nhỏ, phải chịu cuộc sống khó khăn nhưng các em rất nghị lực và kiên cường để vượt qua những khó khăn và thử thách. Mình luôn tin rằng, mỗi khi chúng ta đóng một cánh cửa sẽ luôn có một cánh cửa khác đang chào đón. Có thể là thử thách đau khổ, hạnh phúc, thành công... nhưng dù sao, khi chúng ta mở cánh cửa đó ra, đã chính là một món quà. Điều chúng ta cần làm là tận hưởng nó một cách thật trọn vẹn!
Khi đứng trước những sự lựa chọn của cuộc đời, chúng ta luôn tự đặt ra câu hỏi đâu mới là sự lựa chọn tốt nhất. Thực chất trên đời này chẳng có cái tốt nhất, chỉ có cái phù hợp với bạn nhất. Suy cho cùng, chẳng có sự lựa chọn nào là sai cả, chỉ cần sự lựa chọn đó làm cho bản thân thấy hạnh phúc, vậy là đủ rồi. Trong quyển thói quen nguyên tử có nói, đừng ép bản thân phải là ai cả, khi chơi thể thao mình là một vận động viên, khi chơi nhạc mình là một nghệ sĩ, khi đọc sách mình là nhà thơ.... Những thứ chúng ta làm sẽ khẳng định chúng ta là ai. Ai cũng có những gánh nặng trong đời. Ngay cả những người nhìn vô tư nhất cũng mang đá nặng trong túi. Có thể chúng ta đang sống những cuộc đời khác nhau, nắm giữ những số mệnh khác nhau, song điểm chung giữa tất cả là đều phải trải qua những vất vả, gian khó trong một giai đoạn nào đó.
Có bao giờ bạn tự hỏi: Ước mơ và lý tưởng có gì khác nhau?
"Ước mơ và lý tưởng có sự khác nhau rất lớn. Phấn đấu hết mình để đạt được gọi là lý tưởng. Chờ đợi những điều tốt đẹp đến là ước mơ". Một cái phải làm mới có, còn một cái có thể thỉnh thoảng làm hoặc không, nó khác nhau vô cùng.
Đừng cố gắng để thành một người thành công. Thay vào đó, hãy nỗ lực để trở thành một người có giá trị!
Nhờ bóng tối, ánh sáng mới trở nên nổi bật. Nhờ nghịch cảnh, con người mới biết cách trưởng thành.
© Điểm dừng chân trên con đường tuổi trẻ. - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Cái Kết Nào Cho Mối Quan Hệ Không Tên | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.
Ngày tôi chạm vào vùng ký ức
Có những ngày ta vô tình bước ngang qua một ký ức cũ — chỉ một mùi đất, một tiếng cười, hay một vệt nắng trên tường cũng đủ khiến lòng chùng lại. Tôi gọi đó là vùng ký ức — nơi tuổi thơ vẫn nằm im lặng, trong veo và dịu dàng đến lạ. “Ngày tôi chạm vào vùng ký ức” là một lát cắt nhỏ, không có gì lớn lao ngoài vài buổi trưa đầy nắng, vài đứa trẻ nhem nhuốc và những trò chơi tưởng như chẳng nghĩa lý gì. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng: hạnh phúc đôi khi chỉ là được sống trọn trong một ngày mà ta không biết sẽ nhớ cả đời.














