Mùa thu chết...
2024-10-04 17:50
Tác giả:
Điểm dừng chân trên con đường tuổi trẻ.
blogradio.vn - Cuộc sống thật đau đớn, thật nhiều khổ sở, nhưng tôi vẫn mỉm cười. Tại sao à? Bởi khi tôi khóc, nó cũng chẳng khác gì cười, không thay đổi được gì cả.
***
Cơn bão Yagi đổ bộ vào thủ đô. Những cơn gió mạnh khủng khiếp đã kiến nhiều gốc cây, căn nhà bị tốc mái. Do bị ảnh hưởng của bão, nên công ty nay cho nhân viên nghỉ làm. Chiều, mình có nhận được cuộc gọi của trưởng phòng. "Mình đã không được nhận lên chính thức rồi mọi người ạ." Hơi buồn xíu.
Mình được làm ở trong hệ sinh thái của Tập Đoàn từ khi mới ra trường. Nói là chuyên nghiệp thì mình vẫn chưa thấy, chỉ thấy là hơi áp lực về Doanh số, khối lượng việc được giao khá nhiều. Ngày lễ 02/09 vừa rồi, mỗi người đều phải dành riêng 2 buổi để trực và tư vấn khách. Mức lương ra trường khởi điểm là 7 triệu - 10% thuế, nói là đủ sống giữa thành thị hoa lệ này cũng đúng, nói là thiếu thốn thì cũng không thiếu nhiều. Công việc này cũng không phải là công việc làm mang lại cho mình nhiều niềm vui gì cả, nhưng mình được cống hiến, góp sức và làm ra chính đồng tiền mà năng lực mà mình đang có.
"Nếu bạn lên nhầm chuyến tàu, hãy chắc chắn xuống ngay ở điểm dừng đầu tiên. Càng ở lâu càng đắt, chuyện đi trở lại sẽ khiến bạn tốn kém cả thời gian, tiền bạc, công sức. Tôi không chỉ nói về mấy chuyến tàu".
Nếu tiếp tục làm Cộng tác viên, mình sẽ có một vài công việc mới đươc giao như làm content trên Facebook, Zalo, chị sếp nghĩ nó sẽ là thế mạnh của mình. Nhưng thực sự, mình còn chả biết là mình thích gì và muốn gì. Mình thích viết Blog, tâm sự vì mình sợ một ngày, mình sẽ chết. Mình biết chứ, sức khỏe của mình không được tốt, nên nhiều lúc cũng tự ti và chán nản. Cảm thấy tất cả mọi thứ đều to lớn với mình, mình quá kém cỏi, thấp kém.
Nếu rời đi, mình muốn phải thật hãnh diện. Mình không muốn đi như thằng bị đuổi việc, thấp kém và sự chê bai của mọi người. Mình không muốn đồng tiền mình làm ra, tuy không được nhiều nhưng ít nhất nó phải thật sự có giá trị với năng lực của mình. Mình sẽ lại dành thời gian để đi tìm việc, bắt đầu, setup lại từ đầu cho bản thân.
Sự rời đi lần này cũng phản ánh năng lực của mình, cần phải luôn cải thiện kĩ năng cho bản thân. Khi đứng trước những sự lựa chọn. Mình không muốn chỉ trích bản thân gì cả, đi làm, mình có cố gắng, có cống hiến, nhưng cuối cùng mình nhận ra rằng: mình không chịu thay đổi để làm mới chính mình; cứ đi theo lối mòm cũ mà không biết bản thân đang đi về đâu; cứ lặp đi lặp lại một cách đến phát ngán. Để rồi, tự hỏi về đêm mỗi ngày mày đi làm vì điều gì, và ngày hôm nay đã tốt hơn một xíu hơn ngày hôm qua chưa. Cuộc sống thật đau đớn, thật nhiều khổ sở, nhưng tôi vẫn mỉm cười. Tại sao à? Bởi khi tôi khóc, nó cũng chẳng khác gì cười, không thay đổi được gì cả.

Ai rồi cũng phải đứng trước những cơn giông, cơn bão của chính mình. Việc của chúng ta là chấp nhận thực tại là nó đang xảy ra và tiếp diễn. Đối mặt hay lùi bước, trú ẩn là sự lựa chọn của mỗi người. Có những người coi đó là hèn nhát, nhưng khi ánh nắng, cầu vồng thắp sáng sau cơn bão, chúng ta mới thấy mình thật kiên cường khi vượt qua những khó khăn đó. Có lẽ một trong những bi kịch lớn của đời người là ôm một hoài bão vượt quá năng lực thực hiện của bản thân.
Môi trường sống có tác động mạnh hơn nhiều so với ý chí bản thân. Bạn không thể nào hồi phục trong môi trường mà nó khiến bạn bệnh ngay từ đầu. Chúng ta hồi trẻ thường mắc một cái lỗi rất lớn đó là không phân biệt được cái gì mình thích, cái gì mình hợp, và cái gì mình thực sự cần, thực sự tốt cho mình. Cả đời này, nếu muốn tiến xa hơn, bạn nhất định phải hiểu một đạo lý: "Bản thân muốn gì, thì tự mình làm, đừng đợi người khác tới cho".
Cuộc sống này, dù sớm hay muộn thì cuối cùng bạn cũng sẽ ngộ ra một điều rằng, con đường đi chỉ có bạn tự đi một mình, không ai có thể đồng hành mãi mãi. Vậy nên, thay vì dựa vào người khác, hãy dựa vào chính bản thân, việc mình có thể tự làm thì đừng nhờ vả người khác. Có vậy, bạn mới có thể giống như cây cổ thụ luôn trụ vững giữa đời dù cuộc sống có giông tố ra sao. Cổ nhân từng nói đường đi nhiều thì quen, việc làm nhiều thì trơn tru, thuận lợi. Trong cuộc sống này không có gì khó khăn cả, chỉ sợ người không có lòng, không sẵn sàng đối mặt nên việc gì mình có thể làm thì bạn hãy tự mình làm, dừng nhờ vả hay dựa vào người khác. Cái gì cũng nói thẳng, nói hết ra không phải là thẳng tính mà là thiếu trải nghiệm và hiểu biết...
Sau chuyến đi Hà Giang vừa rồi, được nghe kể của một Bác người Tày, trước làm Giáo viên ở Mèo Vạc có nói mình một câu mà mình thấy lệ trong lòng: Trước bác đi dậy học, bác có hỏi đứa trẻ người Mông rằng dũng cảm là gì, đứa trẻ ấp úng nói với cô the thẻ: “Cô không được mắng em ạ. Dũng cảm là đéo sợ". Là không sợ gì cả, là không sợ cái chết, những khó khăn thử thách mà cuộc sống mang lại. Tuy các em còn nhỏ, phải chịu cuộc sống khó khăn nhưng các em rất nghị lực và kiên cường để vượt qua những khó khăn và thử thách. Mình luôn tin rằng, mỗi khi chúng ta đóng một cánh cửa sẽ luôn có một cánh cửa khác đang chào đón. Có thể là thử thách đau khổ, hạnh phúc, thành công... nhưng dù sao, khi chúng ta mở cánh cửa đó ra, đã chính là một món quà. Điều chúng ta cần làm là tận hưởng nó một cách thật trọn vẹn!
Khi đứng trước những sự lựa chọn của cuộc đời, chúng ta luôn tự đặt ra câu hỏi đâu mới là sự lựa chọn tốt nhất. Thực chất trên đời này chẳng có cái tốt nhất, chỉ có cái phù hợp với bạn nhất. Suy cho cùng, chẳng có sự lựa chọn nào là sai cả, chỉ cần sự lựa chọn đó làm cho bản thân thấy hạnh phúc, vậy là đủ rồi. Trong quyển thói quen nguyên tử có nói, đừng ép bản thân phải là ai cả, khi chơi thể thao mình là một vận động viên, khi chơi nhạc mình là một nghệ sĩ, khi đọc sách mình là nhà thơ.... Những thứ chúng ta làm sẽ khẳng định chúng ta là ai. Ai cũng có những gánh nặng trong đời. Ngay cả những người nhìn vô tư nhất cũng mang đá nặng trong túi. Có thể chúng ta đang sống những cuộc đời khác nhau, nắm giữ những số mệnh khác nhau, song điểm chung giữa tất cả là đều phải trải qua những vất vả, gian khó trong một giai đoạn nào đó.
Có bao giờ bạn tự hỏi: Ước mơ và lý tưởng có gì khác nhau?
"Ước mơ và lý tưởng có sự khác nhau rất lớn. Phấn đấu hết mình để đạt được gọi là lý tưởng. Chờ đợi những điều tốt đẹp đến là ước mơ". Một cái phải làm mới có, còn một cái có thể thỉnh thoảng làm hoặc không, nó khác nhau vô cùng.
Đừng cố gắng để thành một người thành công. Thay vào đó, hãy nỗ lực để trở thành một người có giá trị!
Nhờ bóng tối, ánh sáng mới trở nên nổi bật. Nhờ nghịch cảnh, con người mới biết cách trưởng thành.
© Điểm dừng chân trên con đường tuổi trẻ. - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Cái Kết Nào Cho Mối Quan Hệ Không Tên | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.














