Tốt nghiệp ra trường...
2024-07-09 18:45
Tác giả:
Điểm dừng chân trên con đường tuổi trẻ.
blogradio.vn - Góc sân trường thể dục cậu bé lon ton nhơ ngác không quen một ai đang tập nhảy; con đường không còn những bước chân khi rủ nhau đi ăn, không còn tiếng chạy hớt hỏi khi đi học muộn, và cũng không còn những giờ ngủ lăn lóc ở góc lớp khi mùa hè đổ về. Tất cả, tất cả đã gói lại thành kỉ niệm.
***
Chúng ta tựa những con thuyền nhỏ neo đậu bến bờ tuổi trẻ. Hy vọng sau này bạn và tôi đều giương cao cánh buồm niềm tin, chở ước mơ và hy vọng của thời thanh xuân. Từ đó, tỏa sáng giữa đại dương bao la rộng lớn.
Hôm nay, 21/06/2024, tôi chính thức tốt nghiệp Cử Nhân Du Lịch Trường Đại Học Văn Hóa Hà Nội. Chiều hôm đó, cảm xúc rất là vui sướng vì đã ra trường đúng hạn. Khi mặc chiếc áo cử nhân trên vai, tôi thấy được một sự cố gắng và nỗ lực của bản thân qua cá năm tháng. Cám ơn mày nhé Dũng, đã không từ nản và từ bỏ để hôm nay đứng trên Giảng đường nhận tấm bằng đỏ Tốt nghiệp. Một sự cố gắng, nỗ lực. Tao biết kết quả nó không thực sự như mày mong đợi nhưng cũng chứng minh chặng đường trưởng thành của mỗi người người không dễ dàng và bằng phẳng. Có những người con đường trưởng thành lại dễ dàng, ít chông gai. Nhưng đối với mình, khó thì mới chân trọng, mới khắc cốt ghi tâm và nhớ mãi hành trình nơi đây.
Mặc dù ngày hôm nay cũng không được vui cho lắm, sáng mình vẫn đi làm bình thường. Cũng bị Sếp khiển trách vì một tháng rồi mà vẫn chưa ra doanh số, doanh thu nào. Buổi chiều dự lễ Tốt Nghiệp, mình cũng không mời ai cả, chỉ báo với bố mẹ là con Tốt nghiệp ra trường. Mình muốn cảm nhận cho riêng mình cái khoảnh khắc thiêng liêng nay, muốn dành những phúc giây đó để nghĩ lại những chặng đường đã qua, những kí ức đã từng trải. Góc sân trường thể dục cậu bé lon ton nhơ ngác không quen một ai đang tập nhảy; con đường không còn những bước chân khi rủ nhau đi ăn, không còn tiếng chạy hớt hỏi khi đi học muộn, và cũng không còn những giờ ngủ lăn lóc ở góc lớp khi mùa hè đổ về. Tất cả, tất cả đã gói lại thành kỉ niệm. Tính ra nó cũng không nhiều đối với mình, nhưng cũng đủ đề mình nhớ về nó, trân trọng và biết ơn. Một mình cảm nhận ngày lễ Tốt nghiệp, cũng hay mà!
Bạn sẽ chẳng thể gặp lại những con người thân thiết ở đại học sau khi tốt nghiệp. Bạn tốt nhất rồi sẽ trở thành bạn tốt nhất của người khác. Rồi phải tiếc nuối cắt đứt liên lạc với mấy chục con người từng kề vai sát cánh. Từ giờ, chỉ còn thấy nhau qua những tấm ảnh đong đầy kỉ niệm.
Tối nghiệp không phải là kết thúc mà là cột mốc của sự trưởng thành. Tốt nghiệp không đơn thuần là chia ly mà còn là chuẩn bị cho cuộc hội ngộ tươi đẹp sắp đến.
Lễ trưởng thành cũng là lễ bước vào thị trường đầy chông gai, khó khăn và đào thải. Nhìn lại hành trình bốn năm qua, trôi qua cũng như một giấc mơ vậy. Tính ra mình đã làm những công việc gì rồi nhỉ: môi giới nhà đất cho một công ty Bất Động Sản; phát tờ rơi cho một rạp xiếc ở Cầu Giấy; bưng bê thức ăn cho một nhà hàng bia trên Phố Thái Hà. Lễ tân khách sạn ca đêm, cái công việc này mình cay lắm, làm như trâu, như bò mà chủ trả lương thì bèo bọc, rẻ tiền, bóc lột sức lao động; làm nhân viên bán tour du lịch; cũng nhiều ngành nghề phết chứ bộ. Mỗi công việc, mỗi trải nghiệm dù ít hay nhiều cũng đọng lại cho chúng ta những kinh nghiệm và trải nghiệm đáng sống.
Mỗi chúng ta đều đến với thế giới này mang một sứ mệnh thiêng liêng, dù đóng góp ít hay nhiều, những cũng không thể để nó uổng phí khi chúng ta mất. Bạn hãy trân trọng những phút giây khi có thể còn bên nhau, hãy trân trọng cuộc sống này dù nó có vả bạn bao cái tát đi nữa. Đừng buồn và tự ti khi bản thân bạn kém cỏi. Đúng người, đúng thời điểm, rồi sẽ có một ngày mây xanh nắng vàng, bạn sẽ hiểu ý nghĩ của cuộc sống là gì, bạn sẽ biết nơi nào mà bạn muốn tới, người mà bạn muốn gặp và việc mà bạn muốn làm. Ông trời không bạc ai cái gì cả, tin tôi đi, sau cơn mưa trời sẽ sáng, ánh cầu vồng hiện lên sẽ là vòng huy chương quý giá, là món quà dành cho bạn, nụ cười luôn tỏa nắng, an nhiên.
© Điểm dừng chân trên con đường tuổi trẻ. - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Hãy Sống Cho Hiện Tại Nhiều Hơn Nữa | Radio Chữa Lành
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?
Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

Hôm nay em cưới rồi
Tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào về chị cho đúng. Mọi thứ ở nơi chị điều làm tôi cảm thấy rung động. Chỉ tiếc một điều là tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói ra hết lòng mình.

Mẹ ơi, con xin lỗi…
Tôi luôn nghĩ, mẹ đã sinh ra tôi thì phải có trách nhiệm với tôi. Vì mẹ là mẹ nên mẹ phải làm tất cả mọi việc nhỏ to trong nhà. Cho đến khi nghe bố kể về mẹ, tôi mới nhận ra, chính mình là nguyên nhân khiến mẹ phiền lòng.

Học cách quên em
Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện
Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.