Cảm ơn vì đã cho tôi thanh xuân có em
2024-08-22 20:50
Tác giả: Bùi Anh Hào
blogradio.vn - Tôi nhận ra cô gái này cũng mang trong mình nhiều nỗi ưu tư giống tôi, chúng tôi có nhiều điểm chung đến lạ. Em cũng thích đọc sách, thích trẻ con, thích được đi du lịch và thích nghe nhạc The Beatles giống tôi. Chúng tôi đã có khoảng thời gian rất vui bên nhau. Và tôi nhận ra là tôi đã thích em từ đó.
***
Mỗi lần nhớ lại, tôi lại không thể quên những ký ức tôi đã có với em...
Tôi và em là những người xa lạ, tôi gặp em trong một lần đi tình nguyện ở Lào Cai. Lúc ban đầu, tôi cảm thấy lo lắng, vì tôi là người miền Nam duy nhất tham gia chuyến đi này, còn lại hầu hết là người miền Trung trở ra. Chính vì lý do đó, nên dù cảm thấy rất háo hức cho chuyến đi tình nguyện lần ấy, tôi vẫn cảm giác hơi bất an đôi chút. Cho tới lúc lên đến nơi, cảm giác hơi rụt rè và tách biệt với mọi người vẫn đến với tôi, dù đã cùng với mọi người tham gia những chương trình đầy ý nghĩa cho các em nhỏ ở nơi đây. Chúng tôi đi vào khoảng thời gian tháng 9, tháng 10, lúc những cơn lạnh đầu mùa tràn về. Tôi đã quen với thời tiết hai mùa mưa nắng của đất Sài thành, thế nên tôi không quen với kiểu thời tiết này. Dù đã che chắn rất kín, nhưng tôi không thể tránh được việc bị ốm.
Đó là một buổi chiều ngày thứ Năm, tôi cảm thấy mệt mỏi, trán nóng, nhức đầu, nên tôi xin không tham dự sinh hoạt chung. Ngồi trong phòng, tôi uống mấy viên thuốc cảm rồi nằm ngủ. Lúc thức dậy, mặt trời đã lặn từ lâu, màn đêm đã buông xuống. Tôi định bước ra khỏi giường, xuống ăn tối cùng mọi người, thì em - cô gái ấy, đã bưng một mâm cơm vào cho tôi rồi bảo:
- Cậu ăn đi cho nóng, cậu thấy trong người thế nào rồi?
Tôi hơi mắc cỡ, nhưng cũng đáp lại:
- Tôi ổn, cảm ơn cậu.
- Mọi người lo lắng cho cậu lắm đấy, ăn đi kẻo nguội nhé, tôi phải xuống phụ mọi người dọn dẹp đã.
Chợt tôi gọi em lại:
- Ơ, cậu... tôi quên chưa hỏi tên cậu, cậu tên gì á?
Em đáp lại tôi, không quên nở nụ cười:
- Tôi tên là Linh.
- À, Linh.
- Thôi cậu ăn đi, ăn xong nhớ gọi tôi để tôi dọn dẹp cho nhé.
- Không cần đâu, tôi tự dọn được mà.
- Vậy nhờ cậu nhé.
Tôi gật đầu, trả lại cô ấy một nụ cười, để cô ấy yên tâm.
Những ngày sau đó, tôi khỏi bệnh và cùng với mọi người tiếp tục tham gia các hoạt động tình nguyện, cùng tham gia văn nghệ với các em. Vốn có khả năng văn nghệ chút chút, tôi cũng góp vui. Hôm đó tôi hát bài "Tre ngà bên Lăng Bác" của nhạc sĩ Hàn Ngọc Bích, và được mọi người hưởng ứng. Đứng trên sân khấu, tôi hướng ánh nhìn về phía Linh, thấy em nở nụ cười rạng rỡ nhìn tôi, trong lòng cảm thấy rộn rã đến lạ. Sau khi hát xong, xuống dưới ngồi, Linh bỗng đến gần chỗ tôi ngồi, vẫn nụ cười ấy, vẫn khuôn mặt dễ thương ấy, em nói:
- Cậu hát hay lắm đó.
- Cảm ơn, tôi hát cũng bình thường thôi.
- Sau buổi này, cậu rảnh không, mình nói chuyện chút nhé, do tôi thấy cậu hơi nép mình với mọi người, cậu không phiền chứ?
- Tất nhiên rồi.
Sau buổi giao lưu văn nghệ, tôi và Linh gặp nhau, chúng tôi đã nói chuyện rất vui. Tôi nhận ra cô gái này cũng mang trong mình nhiều nỗi ưu tư giống tôi, chúng tôi có nhiều điểm chung đến lạ. Em cũng thích đọc sách, thích trẻ con, thích được đi du lịch và thích nghe nhạc The Beatles giống tôi. Chúng tôi đã có khoảng thời gian rất vui bên nhau. Và tôi nhận ra là tôi đã thích em từ đó.
- Sau này cậu có dự tính gì không?
- Tôi định sẽ tiếp tục tham gia tình nguyện, đồng thời sẽ tiếp tục viết sách, hi vọng tôi sẽ có được tác phẩm đầu tay của mình. Còn cậu thì sao?
- Tôi sẽ tiếp tục theo đuổi ước mơ trở thành một nhà nghiên cứu giáo dục, để góp phần vào sự phát triển của đất nước.
- Vậy thì thật tuyệt, mong cậu sẽ đạt được ước mơ của mình nhé.
Linh đáp lại tôi, vẫn là nụ cười ấy, nụ cười thiên thần:
- Cảm ơn cậu, cậu cũng thế nhé.
Rồi cũng đã đến lúc kết thúc chuyến đi tình nguyện. Tôi về lại Sài Gòn, còn Linh trở lại Huế. Thật tiếc vì lúc ấy, tôi quên mất việc hỏi số điện thoại của em, nên sau này chúng tôi ít có cơ hội để gặp lại nhau. Nhưng đó thực sự là những kỷ niệm tôi không bao giờ quên. Trước khi đi, em để lại cho tôi một mảnh giấy, trong đó ghi:
"Cảm ơn cậu, chàng trai tháng Sáu, thật vui vì thanh xuân của tớ, có cậu."
Đọc nó mà tôi rưng rưng xúc động, miệng thầm nói:
"Cảm ơn em, cô gái tháng Hai, thật vui vì thanh xuân của tôi, có em."
Trong đầu tôi, vẫn hiện lên nụ cười của em, thật đẹp, ấm áp, dịu dàng.
Bầu trời hôm nay bỗng dưng đẹp đến lạ.
© Bùi Anh Hào - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Rồi Em Sẽ Tìm Thấy Hạnh Phúc Của Riêng Mình | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Khi em học cách được yêu thương (Phần 2)
Cô đã từng nghĩ rằng mình không thể tin tưởng vào ai, rằng mình không thể dễ dàng mở lòng. Nhưng ánh mắt của Hoàng, với sự kiên định và chân thành, khiến tất cả những nỗi sợ hãi trong cô dường như tan biến.
Khi em học cách được yêu thương (Phần 1)
Thư nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoàng, cảm giác ấm áp từ tay anh truyền vào tim cô, và trong khoảnh khắc ấy, cô biết rằng mối quan hệ của họ không còn đơn thuần là những mối quan tâm vặt vãnh. Nó là điều gì đó sâu sắc hơn, mạnh mẽ hơn, đủ để cả hai cùng bước tiếp trong cuộc đời này.
Sống chậm tí để thấy đời an yên
"Treat people with kindness" (đối xử với mọi người bằng sự tử tế) và " hãy đối xử với người khác theo cái cách mà bạn muốn được đối xử" là 2 châm ngôn sống mà mình luôn theo đuổi.
Đi đến nơi mình thích, làm những điều mình vui
“Nỗi buồn và sự khổ đau không giết chết được ta. Nhưng bản thân ta sẽ chết dần chết mòn, thậm chí tìm đến điều dại dột vì tự đẩy mình chết chìm trong đau khổ”, chị Hà Thị Hương * (54 tuổi, kinh doanh ngành làm đẹp) chia sẻ.
Kẹo ngọt vị gừng
Anh biết không, nhờ người cũ em đã rút ra được hai điều: Điều thứ nhất đó là anh có thể dùng lời nói, cử chỉ, hành động đối tốt với tất cả mọi người và thế gian này sẽ dịu dàng với anh. Nhưng anh tuyệt đối không được "sử dụng" đến trái tim mình để làm điều đó!
Biết nhiều hay là cần biết?
Mỗi con người chỉ có một trí óc và trí óc đó chỉ có một dung lượng giới hạn nhất định, không một người hiểu biết xuất chúng nào lại khẳng định rằng mình đã làm chủ được một nửa kho kiến thức khổng lồ của nhân loại.
Mãi nhớ về cha
Trọn cuộc đời này con mãi nhớ về cha Nhưng ít viết ra vì sợ thành sáo rỗng Hình ảnh cha theo con từ bé bỏng Đến bây giờ ký ức vẫn vẹn nguyên.
Lạc đường
Trong vô vàn những khoảnh khắc lướt ngang trong đời, gặp anh chính là điều may mắn nhất mà ông trời ban tặng tôi, chàng trai với đôi mắt cười ấy là người tôi thương anh đã mang ánh sáng đến bên tôi những ngày tăm tối nhất. Có lẽ tình yêu qua những con chữ này không đủ để nói lên tình yêu mà anh dành cho tôi, bởi những điều đẹp đẽ nhất khó mà có thể diễn tả được dưới bất kì hình thức gì.
Một người, hai cuộc sống
Chỉ ở nơi người người đều đeo mặt nạ họ mới dám thỏa sức vùng vẫy và nhiệt thành tung hô nhau, chỉ có cuộc sống “ảo” mới cho học cảm giác được an toàn, được công nhận và được tồn tại.
Chào mừng em đã tìm được nhà của mình
Cứ thế thấp thoáng, em bé của mẹ đã sắp ba tháng tuổi, từ gương mặt đỏ hỏn, bây giờ em đã trộm vía khá hơn, biết cười, biết phản ứng lại với âm thanh bên cạnh…