Vị ngọt
2024-07-20 16:50
Tác giả: Cái Linh
blogradio.vn - Thường thì những đọc giả sẽ thích một câu chuyện có kết luôn viên mãn như vậy, còn phần sau đó họ có hạnh phúc hay không thì tôi không viết tiếp vì muốn mọi người dừng lại ngay khoảnh khắc hạnh phúc như thế, và họ chỉ nhớ mãi những khoảnh khắc trọn vẹn như vậy.
***
Ai đó nói rằng trong đời này bỏ lỡ chuyến tàu vẫn còn chuyến khác nhưng bỏ lỡ một người là mất nhau cả đời. Và có lẽ tôi đã thực sự may mắn khi thời trẻ bỏ lỡ một cô gái đến khi trưởng thành lại có thể cưới cô về nhà!
Tôi vẫn nhớ lần đầu gặp cô ấy là khi tôi còn rất nhỏ, được mẹ dẫn đi chợ trong xã. Tôi gặp được một cô bé, nhớ hồi ấy cô ấy có mái tóc vàng như người nước ngoài, nhìn rất là lạnh lùng, trong mắt tôi lúc đó cô là cô gái rất đỗi xa lạ. Cho đến lần gặp lại là năm tôi mới vào lớp 6, chỉ có một trường cấp 2 trong một xã thôi, và cô ấy trên tôi hai lớp. Từ một cơ duyên chúng tôi quen biết nhau và trở nên thân thiết, tôi còn khá nhỏ so với cô nên trong mắt cô ấy tôi chỉ là một đứa em trẻ con mà học giỏi. Cũng không biết là tôi đã thích chị ấy từ lúc nào, có một khoảng thời gian tôi cố gắng theo đuổi chị và bị từ chối với lý do là tôi khá là trẻ con. Cô ấy là tình đầu của tôi, đó là mảnh kí ức còn sót lại giữa chúng tôi, có lẽ mọi chuyện chỉ nên dừng ở đây thì sẽ ổn hơn.
Người con gái mà từ chối tôi lại nói yêu tôi khi cô ấy 17 tuổi và một vòng luẩn quẩn bắt đầu từ giây phút này. Chị ấy lại cao hơn rồi, nhìn có vẻ vui tươi hơn rất nhiều và tuổi mới lớn của con gái rất ngọt ngào và tích cực. Thời điểm chị quay trở lại theo đuổi tôi bị tôi từ chối, tôi biết cô ấy khóc rất nhiều nhưng biết làm sao được, khi mà tôi không thể đáp lại tình cảm cô ấy một cách thương hại và giả tạo được. Thời điểm đó, cô ấy có vẻ nhận ra một điều gì đó, cô quay trở lại rất khác, không còn hời hợt như thời điểm tôi thích cô, tôi cảm nhận được tình cảm toàn tâm toàn ý chân thành dành cho tôi. Tôi còn nhớ cô ấy nói là: “Chị nhận ra quá muộn rồi, chị luôn nghĩ em là em trai nhỏ của chị”, tôi lại ước giá như là chị ấy chưa bao giờ nhận ra điều này, chưa bao giờ phá vỡ mối quan hệ bạn bè này của tôi với chị ấy.
Cô ấy thực sự buồn nhiều hơn, không còn cười nữa và mỗi lần gặp tôi đều ôm chầm lấy tôi mà khóc. Nhìn chị ấy như thế tôi thực sự đau lòng, trách bản thân mình rất nhiều tại sao không thể thích lại cô ấy một lần nữa chứ? Vì sự phủ định tình cảm của tôi mà cô ấy dằn vặt trong tận mấy năm trời. Sau này sau khi trải qua đủ những cuộc tình tan vỡ tôi nhận ra nhiều thứ trong cuộc sống này.
Một lần tình cờ tôi gặp lại, cô ấy cũng chẳng biết lúc ấy tôi nghĩ gì mà lại thốt ra câu: “Năm em 28 tuổi nếu chị vẫn còn độc thân thì mình lấy nhau nhé?” Cũng chẳng biết trong lòng cô ấy nghĩ như thế nào, đến mãi sau này ngày kỉ niệm một năm cưới nhau, tôi hỏi lúc tôi nói như vậy cô có cảm nghĩ gì. Cô ấy cười một cách dịu dàng: “Thực ra thì em là một người cố chấp, cuộc sống em nhiều khó khăn, nếu ngay đến cả chọn một người để sống chung cả đời cũng không theo ý nguyện thì sống còn ý nghĩa gì chứ. Trong cuộc đời nhiều việc làm trái ý của bản thân nếu ngay cả hôn nhân cũng vậy thì đáng thương lắm. Nếu thực sự ý trời là như vậy thì em nguyện ở vậy cả đời.” Nhưng mà đó là chuyện của sau này rồi.
Bây giờ trước mắt tôi, cô ấy rất xinh đẹp trong bộ váy cưới, cô ấy sẽ là vợ tôi và là mẹ của những đứa trẻ, chúng tôi sẽ về chung một nhà cùng nhau viết tiếp câu chuyện và bù đắp lại một khoảng trống đã bỏ lỡ. Trong buổi hôn lễ, trước tất cả mọi người anh đã nói: “Anh nguyện dành phần đời còn lại của anh cho em, anh có thể không là một người bố tốt hay là một con rể chu đáo nhưng anh sẽ là một người chồng cưng chiều em, vợ à!” Cô ấy mỉm cười trong nước mắt, ngập ngừng: “Cảm ơn anh đã xuất hiện, cảm ơn vì đã là một phần trong cuộc sống của em, tình đầu của em – Herman”.
Tôi tắt máy tính, đứng dậy khỏi bàn đi tìm gói thuốc lá mới mua hôm qua và nhớ đến cái kết vừa rồi. Đây là một câu chuyện ngôn tình phổ biến về hai người bỏ lỡ nhau nhưng cuối cùng vẫn quay về cạnh nhau. Thường thì những đọc giả sẽ thích một câu chuyện có kết luôn viên mãn như vậy, còn phần sau đó họ có hạnh phúc hay không thì tôi không viết tiếp vì muốn mọi người dừng lại ngay khoảnh khắc hạnh phúc như thế, và họ chỉ nhớ mãi những khoảnh khắc trọn vẹn như vậy. Thực tại thì làm gì dễ dàng đến vậy, thế giới có hơn 8 tỷ người, làm sao có thể tìm không ra người làm cho mình rung động, xác xuất để quay về bên nhau dường như thất thấp, con số mà ta vẫn cho là thấp đó sẽ luôn xuất hiện trong những câu chuyện ngôn tình. Hay nói đúng hơn là mộng tưởng thực tại thêu dệt nên những cái kết viên mãn ấy, dù sao thì ông bà ta thường có câu nói “Khổ trước sướng sau” không phải sao? Chúng ta rồi cũng sẽ được hạnh phúc và ổn định, nhưng không ai quan tâm quá trình và con người như thế nào. Chắc hẳn, cô gái nào cũng mong mỏi luôn có một cái kết đẹp trong chính câu chuyện của mình, nhưng thực tại luôn tàn nhẫn và đau thương đúng không?
Tôi lại nhớ về tình đầu của mình, tuổi trẻ ai mà không yêu đến chết đi sống lại, ai mà không dốc hết ruột gan cho tình yêu chứ? Đến cuối cùng người ta cũng không nguyện ý xem, bạn muốn cho nhưng trước tiên phải xem người ta có cần không. Những nhân vật trong câu chuyện của tôi đều được hạnh phúc viên mãn, tôi sẽ rất xót, rất đau lòng khi thấy họ phải chịu những dằn vặt, khó khăn của chính cuộc sống này đem lại. Tình yêu luôn là một vấn đề mà không có một định nghĩa nhất định cho nó, cũng chẳng ai có thể cầm thước hay một phép tính để đo tình cảm của một người dành cho đối phương, càng không thể đo được phần trăm tổn thương của trái tim do tình yêu gây ra. Khi đau đơn vô hình do căn bệnh thất tình gây ra, ta thường nghĩ chắc không thể sống nổi, mở mắt ra lại thấy mây đen kéo đến như báo hiệu hôm ấy là ngày giông bão, cảm giác như không thể tiếp tục cuộc sống nếu người ấy không còn bên cạnh nữa. Thật như vậy, tôi còn nhớ những năm tháng tuổi trẻ đó tưởng chừng như không thể vượt qua được khi anh rời đi, nhưng chẳng phải bây giờ tôi vẫn ở đây đấy sao? Vẫn làm việc, vẫn ăn uống và viết chuyện đôi lứa yêu nhau hạnh phúc biết bao, vậy mà tim đập trật nhịp khi nghe đến tên anh, thậm chí không dám để một bản thân còn yêu anh say sỉn. Sợ, sợ đến ngay lúc anh cô đơn và vừa hay em vừa đến thì tình cảm của em rẻ lắm.
Lúc yêu anh đậm sâu, lúc tình cảm nồng nhiệt, lúc trong mắt chỉ toàn hình bóng anh chưa bao giờ nghĩ đến tình cảm này chỉ mình tôi tình tôi nguyện. Người yêu cũ của tôi từng tâm sự: “Hồi đó còn trẻ cứ yêu mãi mình mày mà không thoát ra được, nhưng giờ khác rồi, cũng chỉ là trẻ con thôi mà.” Đến người bạn của tôi cũng bước ra được, buông được mà còn tôi mãi còn lại mối tình năm 17 tuổi. Có khoảng thời gian tôi hẹn hò từ người này cho đến người khác cũng chỉ muốn tìm người có thể thực sự yêu. Sự thật thì lâu rồi tôi chưa yêu ai ngoài người đó, có lẽ cái kết trong câu chuyện đó luôn là niềm mong ước là sự hy vọng từ sâu trong tim tôi. Bạn có giống tôi không, muốn biết cái kết câu chuyện chính mình là nữ chính, tôi thì rất muốn biết liệu tôi và họ có cơ hội về bên nhau hay không?
© Cái Linh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Hãy Sống Cho Hiện Tại Nhiều Hơn Nữa | Radio Chữa Lành
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Chưa từng bỏ lỡ nhân duyên
Chuyện của gia đình anh hoàn toàn không phải lỗi của cô ấy, nhưng đâu đó cái bóng của toàn bộ câu chuyện vẫn bao phủ lấy cả anh và cô. Họ sẽ làm gì để bước qua cái bóng của quá khứ kia?
Mùa hoa cải năm ấy
Câu chuyện kể về cảm xúc của nhân vật Tôi nhớ về ký ức tuổi thơ bên triền đê, nơi cô đã lớn lên cùng một cậu bạn. Họ cùng chơi đùa, thả diều và học tập bên nhau. Khi cậu bạn đỗ đại học và rời quê, mối liên hệ giữa họ dần phai nhạt. Sau một thời gian, cậu trở về quê cùng một cô gái mới, khiến cô gái cảm thấy hụt hẫng và nỗi buồn lấn át kỷ niệm đẹp. Dù thời gian trôi đi, hình ảnh mùa hoa cải vẫn gợi nhớ về tình yêu thầm kín mà cô không thể quên. Cô chấp nhận rằng tình cảm đó sẽ mãi ở lại với cô, giống như những mùa hoa cải vẫn nở rực rỡ.
Viết cho người đã cũ
Đã cũ khiến ta bất giác hồi tưởng lại những ngày đầu làm quen để rồi tự gượng cười nhìn lại những gì đã cũ, cảm giác đó, rung cảm đó tưởng như sẽ trở nên sợi dây kết nối với nhau dài lâu; ấy thế lại vội vàng đến, rồi vội vàng lướt qua cuộc đời của nhau tựa như gió thoảng, tựa đám mây ghé qua rồi vội bay về phía cuối chân trời
Mưa nào mà không tạnh?
Mưa tầm tã, rào rạt. Mãi khi bình minh ló rạng cũng là lúc em nhận ra mình đã khóc lâu đến nhường nào. Chín mươi chín cuộc gọi nhỡ từ mẹ.
Ai bán
Ai bán cho tôi nửa trò đời Tôi về ủ thành rượu uống chơi Nhăm nhi từng chút hồn tản mạn Trở lại tuổi thơ thấy mẹ cười
Tía là quê hương
Năm đó nếu không có tía, nếu tía không ôm con về thì con đâu được như hôm nay. Tía vừa là ba vừa là mẹ của con, tía là những gì yêu thương thân thuộc nhất của quê mình mà con chỉ có thể nói tía là quê hương. Tía là cả vùng quê của mình đã thấm vào con đã thành máu chảy trong con ba
Giá như cậu biết sống làm người tốt sớm hơn!
Thật sự, giờ cậu đã hiểu ra tôi và biết thương tôi. Cái ôm hòa giải gỡ bỏ mọi nút thắt suốt tám năm qia. Đó cũng là lần đầu và cũng là lần cuối cùng cậu thật tâm xem tôi là chị dâu của cậu, chúng tôi được là chị em.
Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 5)
Cảm ơn cuộc gặp gỡ ấy đã đưa chúng mình từ hai người xa lạ đến với nhau thành người thương. Từ nay mình không còn một mình nữa mà có người cạnh bên quan tâm và yêu thương.
Làm gì để sống hạnh phúc?
Chính bản thân bạn, sống trong chính câu chuyện của mình nhưng cũng không biết mình có đang thực sự hạnh phúc hay đang cố ích kỷ che đậy một vết thương cũ.